Chương 27: Điện Thờ

Chào buổi sáng.

Hôm nay, tôi định sẽ xuống phòng ăn một chuyến.

Tôi mang thùng băng chứa cá mà mình câu được xuống quầy tiếp tân tìm Kon.

"Kon, đây là chiến lợi phẩm tôi đã câu được hôm qua. Câu nhiều quá nên nếu không phiền thì nhận giúp tôi nhé."

Không biết nói như thế này thì có khả nghi quá không nhỉ? Tôi và Kon cũng chẳng thân thiết gì với nhau. Khách trọ đột nhiên mang cá đến tặng cho chủ quán trọ... nghĩ kỹ thì đúng là nguy hiểm thật.

(Nhưng mình cũng không nghĩ ra được cách nói nào tự nhiên hơn.)

"Vậy ạ? A, đây không phải là Numanechi sao? Tôi nhận được chứ ạ!"

À rế? Không những không nghi ngờ mà Kon thậm chí còn tỏ ra rất vui mừng.

"Tự nói thế này thì hơi kỳ lạ, nhưng khi nhận đồ của một người không quen biết lắm, không phải là nên cảnh giác sao?"

"Tiểu thư Masha đã trọ lại ở phòng quý tộc ba ngày. Ở một mức độ nào đó vẫn đáng tin tưởng. Hơn nữa, khứu giác của tôi rất nhạy ạ."

"Ồ, thì ra là vậy."

Thú nhân sở hữu giác quan tốt hơn con người. Đây là dường như là một yếu tố khá điển hình trong thế giới fantasy. Thật vinh dự vì tôi đã được nghe tận tai chứng kiến tận mắt.

(Nếu sử dụng chuyển dạng [Bạch dương nữ tử], không biết mình có thức tỉnh giác quan gì đặc biết không nhỉ.)

"Vẫn còn giữ được nguyên độ tươi sống ạ. Nhưng mà, nhận không nhiều thế này thì hơi có lỗi ạ. Hãy để tôi trả tiền theo giá thị trường nhé."

"Không cần phải như vậy đâu. Là tôi muốn Kon nhận mà."

"Như vậy không được ạ. Tiểu thư Masha đã bỏ ra công sức để đạt được số cá này ạ. Tôi không thể nhận mà không đáp lại gì ạ."

"A ha ha..."

(Thật ra, mình không tiêu tốn nhiều công sức đến vậy...)

Phần lớn là nhờ chỉ số may mắn trên 2800 và kỹ năng .

Độ tươi mới của cá được bảo toàn cũng là vì tôi đã cho vào .

Bằng một cách thức gần như gian lận như vậy mà nhận tiền từ Kon, ngược lại khiến tôi cảm thấy chột dạ.

"Hai đồng vàng ạ."

"Nhiều vậy sao?"

"Numanechi là một loại cá quý hiếm ạ. Bình thường chúng sinh sống ở dưới đáy biển, không dễ đánh bắt được chừng này đâu ạ."

"Thế à..."

Có vẻ như tôi đã làm hơi quá. Nhưng không phải là lỗi của tôi đâu nhé. Là lỗi của chỉ số may mắn đã vượt quá 2800!

"Đúng rồi, nhân dịp có được nhiều Numanechi như vậy, hay là để tôi-"

*Bộp bộp bộp*

Kon ngắt lời nhìn về phía hành lang nơi phát ra tiếng bước chân hối hả.

Tôi cũng bất giác nhìn về bên đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!