Chương 45: Tửu Quỷ

"Nói như vậy, thì hôm qua các ngươi cũng có mặt ở nơi đó? Vậy thì vì sao trơ mắt nhìn bọn nhỏ rơi vào nguy hiểm?" Đế Cửu Diên nghĩ ngợi một hồi, rốt cuộc bắt được điểm mấu chốt, nếu nữ nhân này có mặt ở đó, tại sao lại không ra tay vì hai đứa nhỏ giải vây?

Đây là hành động của một mẹ ruột nên làm sao?

Càng nghĩ, Đế Cửu Diên có chút tức giận, bởi vậy âm điệu mang theo chất vấn.

Chưa đợi Mạc Túc nói gì, Mạc Nhất đã lên tiếng, giọng nói cương nghị lạnh băng:

"Vị cô nương này nói hơi quá đáng rồi đấy! Hôm qua ta có mặt ở gần đấy, chứng kiến toàn bộ hành trình. Sở dĩ không ra tay là vì bọn nhỏ chưa rơi vào nguy hiểm, cô nương cho rằng có thể đột nhập phủ quận chúa rồi toàn thân trở ra là hoàn toàn vô dụng sao? Thực chất, chủ tử nhà ta chỉ rèn luyện bọn nhỏ tự lập, cho dù không có các ngươi ra mặt thì bọn nhỏ cũng sẽ không có việc gì."

Đế Cửu Diên bị nói cho á khẩu không trả lời được, nhưng chỉ cần nghĩ tới cháu trai cháu gái của mình còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu loại phương thức giáo dục này thì liền đau lòng không thôi, ánh mắt cũng đỏ hồng nói:

"Nhưng mà bọn họ còn nhỏ như vậy, sao có thể đối mặt với nguy cơ chứ? Tiểu hài tử thì không nên vô ưu vô lự, được chăm chút kỹ lưỡng hay sao?"

Mạc Nhất cũng cảm thấy tư duy nàng này có chút thần kỳ, hắn đưa tay bẹo má hai đứa nhỏ, nghi hoặc hỏi:

"Cô nương ngươi nhìn xem, hài tử trắng trẻo mập mạp, quần áo thơm tho, có nơi nào mà không được chăm sóc kĩ lưỡng? Còn nữa, bọn nhỏ nơi nào không vô ưu vô lự, dùng năng lực của mình tìm thấy đồ vật yêu thích, lại có năng lực cứu ra mà không nhọc lòng cha mẹ. Việc này không nên tự hào hay sao? Cô nương, tư duy của ngươi đừng lạc hậu như vậy?"

Đế Thanh Hàn vô lực vỗ trán, đã không nghĩ ngăn cản cái gì nữa, tỷ tỷ lại dẫm vào vết xe đổ của hắn, cả gan chất vấn đại tẩu nha.

Đế Cửu Diên có chút đỏ mặt, tức giận nói:

"Ta rõ ràng đang nói chuyện với chủ tử nhà ngươi, ngươi người này sao cứ vô lễ mà xen vào vậy nhỉ?"

Mạc Nhất còn muốn nói gì đó nhưng Mạc Túc đã đưa tay ngăn cản, ánh mắt híp lại nhìn chằm chằm Đế Cửu Diên, nghi hoặc hỏi:

"Hắn là cấp dưới thân cận, chứng kiến sự trưởng thành của hài tử, nên ý của hắn chính là ý của ta. Chỉ có một điều, ta rất thắc mắc, vị cô nương này đối với phương thức giáo dục của nhà chúng ta rất phản đối nhỉ?"

Đế Cửu Diên bỗng chốc đối diện với ánh mắt đầy uy áp như vậy, trong lòng hồi hộp một chút, buồn bực nói:

"Không có!"

Mạc Túc thu hồi tầm mắt, không lâu sau đó lại lầm bầm nói:

"Hài tử không cha, vốn dĩ liền thiệt thòi rất nhiều, nếu như không nhanh chóng trưởng thành lên, thì sao đối mặt với phong ba bão táp ngoài kia được."

Hai tỷ đệ nhướng mắt nhìn nhau, mặc dù đã biết sự thật từ miệng đứa nhỏ, nhưng khi nghe mẫu thân của bọn nhỏ nói vậy, bọn họ mới bắt đầu hiểu được dụng ý dạy dỗ của nàng.

Dụng tâm lương khổ a!

Đế Cửu Diên ánh mắt hơi sáng một chút, hỏi:

"Hôm qua sau khi trò chuyện với đứa nhỏ thì ta cũng biết được phần nào hoàn cảnh. Bọn nhỏ thật đáng thương. Nhưng nhiều năm như vậy, cha của bọn hắn chẳng lẽ chưa từng về thăm một lần?"

Đế Thanh Hàn nháy mắt đã hiểu được dụng ý của tỷ tỷ nhà mình. Đây là muốn thăm dò thử hai đứa bé có phải là con của đại ca không đây này.

Cho nên hắn cũng đứng thẳng người, ánh mắt nhìn Mạc Túc mang theo một chút chờ mong.

Ngay cả Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng cũng bỏ xuống muỗng đũa, chống cằm nhìn lại đây.

Bọn họ cũng muốn biết, người cha không lương tâm kia có từng hỏi han qua cuộc sống của bọn họ hay không?

Đến Lam Vân đại sư cũng bị kéo lên hứng thú.

Mạc Nhất mặc dù cảm thấy kì quái đây là lần đầu tiên chủ tử nói về cha của hai đứa nhỏ trước mặt nhiều người, nhưng hắn cũng nghiêm túc vãnh tai lên nghe ngóng.

Mạc Túc nhìn biểu cảm của hai tỷ đệ nhà này, khóe môi âm thầm gợi lên, trong ánh mắt xẹt qua một tia sâu thẳm:

"Vỏn vẹn bảy năm, chưa từng tìm đến. Ngay cả ta cũng không biết hắn là ai? Nếu như không phải vô trách nhiệm, cố tình ruồng bỏ, thì làm sao giải thích đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!