Chương 4: Lạc Nhật Sơn Mạch

Ánh chiều tà phủ xuống, những tia nắng ấm nhạt len lỏi cánh rừng bạt ngàn, xuyên qua kẽ lá rậm rạp. Lạc Nhật sơn mạch được coi là một trong những rừng rậm lớn nhất và hung hiểm nhất của Huyền Nguyệt đại lục. Diện tích của nó bao la hùng vĩ, núi cao rừng sâu chồng chất lên nhau, huyền thú nhiều không kể xiết, và ý thức lãnh địa của chúng nó rất mạnh mẽ. Nếu ai vô tình xâm nhập lãnh địa của chúng nó, đều sẽ bị bao vây cắn xé đến xương cốt cũng không dư lại.

Lạc Nhật sơn mạch mặc dù nguy hiểm, nhưng lại là con đường ngắn nhất đi thông các quốc gia khác. Chỉ cần cẩn thận đi qua khu vực bên ngoài, không xâm nhập nội địa trung tâm, không kinh động huyền thú cấp cao thì liền sẽ bình an vô sự.

Lộc cộc, lộc cộc.

Tiếng xe ngựa chạy chậm trên đường mòn bên hông cánh rừng, một mặt là vực thẳm sâu không thấy đấy, nếu ai có chứng sợ độ cao nhìn xuống khẳng định sẽ sợ xanh mặt, đầu xe ngựa được bốn con ngựa hùng tráng kéo đi về phía trước, trên lưng ngựa còn ngồi một thanh niên đội nón rộng vành, hông giắt trường kiếm, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt sắc như đao tước. Vừa nhìn đã biết là người có võ.

Mỗi tay của hắn cầm hai sợi dây thừng nối lại với nhau, đầu còn lại cột vào trên cổ của bốn con ngựa, hắn không chút hoang mang mà điều khiển đường đi của chúng nó. Chạy nhanh nhưng không xốc nảy một chút nào.

Hình dáng bên ngoài của xe ngựa không có gì bắt mắt, nhưng nếu có dân trong nghề tới xem liền sẽ phát hiện nó cũng không phải xe ngựa bình thường. Thân xe có màu nâu trầm, tài liệu sáng bóng, nó làm từ gỗ Huyền Âm vạn năm luyện chế mà thành. Gỗ Huyền Âm chính là tài liệu hiếm có và giá cả đắt đỏ, sau khi được luyện khí sư luyện chế là có thể làm thành vũ khí, chém sắt như chém bùn, lợi hại không gì sánh nổi.

Mà xe ngựa này sử dụng gỗ Huyền Âm với mục đích chặn lại tạp âm và có thể chặn bất cứ vũ khí công kích, ngay cả huyền khí cũng có thể giảm nhẹ lực sát thương.

Đầu vành xe, còn treo lủng lẳng hai cái chuông màu bạc, mỗi lần xe lắc lư, chúng nó đinh đang không ngừng, thanh âm không phải là bất quy luật loạn xạ mà như có loại nhịp điệu huyền bí nào đó, linh hoạt mờ ảo, như xa như gần. Ở một chỗ không dễ thấy còn khắc ấn ký hình ngọn lửa, nếu không chú tâm quan sát là sẽ không thấy được.

Xe ngựa này nói cao điệu thì không cao điệu, cũng không rầm rộ khoe khoang, nhưng lại làm cho người nhìn phải mát con mắt và không dám khinh thường chủ nhân của nó.

Hình dáng bên ngoài bình thường là thế, nhưng không gian bên trong xe rất lớn, vuông vức cũng có thể chứa đủ mười người. Vật trang trí lại thập phần xa xỉ lại không mất đi vẻ tinh tế. Một cái ghế dài phủ da thú mềm mại đặt ở cuối góc, hai thanh ghế dựa nhỏ đặt san sát nhau, và một cái bàn vuông đặt chính giữa, bên trên phóng các loại đồ ăn vặt.

Mặc kệ bên ngoài lắc lư dữ dội cỡ nào, trong xe lại không chấn động một chút. Không thể không nói người làm ra cỗ xe ngựa này phải có kiến thức uyên bác và thuần thục lâu năm. Tuyệt đối không phải một luyện khí sư tay mơ mà có thể làm đến được.

Lúc này, một con móng vuốt màu đen hướng lên trên bàn bắt đầu sờ soạng, hai chỉ móng cầm lấy một khối bánh ngọt, trong mắt lập lòe thèm nhỏ dãi.

Bốp!

Một bàn tay đột nhiên từ phía sau đánh tới, đồ ăn cứ thế rớt xuống.

Meo!

Tiểu hắc miêu nhe răng trợn mắt kêu một tiếng, trong mắt tràn đầy oán khí nhìn cô nhóc thắt hai bím vừa mới đánh rớt đồ ăn của nó.

Mạc Du Hồng xách cổ của tiểu hắc miêu lên, ngón trỏ của tay còn lại chọt chọt vào bụng nó, bất đắc dĩ nói:

"Tiểu hắc! Ngươi lại nhân lúc ta không chú ý mà muốn ăn vụng đồ ngọt sao. Ngươi không soi gương lại cái bụng đã nhô lên cao của ngươi sao? Còn ăn nữa là sẽ béo phì đó!!! Việc quan trọng phải nói ba lần. Một con mèo mập là sẽ không tìm được tướng công đâu?"

Tiểu hắc quào quào móng vuốt, trong lòng thầm kháng nghị.

Ta là Cửu Mệnh Li Miêu cao quý lãnh diễm. Ta mới sẽ không mập, ta soi gương một ngày tám trăm bận mà có thấy bụng nhô ra đâu. Còn nữa lão tử là đực

- là giống đực đó? Tìm tướng công cái quỷ gì? Lão tử phải tìm là một con tiểu miêu yêu chân dài da trắng, chứ không phải tìm đồng loại về để trưng. Chủ nhân ngươi làm ơn phân biệt cho rõ, không nên nói chuyện ma quỷ.

Mạc Du Hồng nhìn nó, lẩm bẩm nói:

"Tiểu vật nhỏ, ta là muốn tốt cho ngươi, ngươi phải nghe ta. Đừng tự hại bản thân mình nữa, được không?"

Meo!

Tiểu hắc cụp mắt ỉu xìu thở dài, chủ nhân ác ma này! Lại lấy lý do muốn tốt cho nó mà cấm nó ăn nữa.

Lần thứ n rồi.

Mạc Vân Long ngẩng đầu lên giữa một đống đồ vật kỳ quái, nhăn mày nói:

"Tiểu Hồng! Muội lại khi dễ sủng vật. Tiểu Hắc dù sao cũng còn nhỏ, phải ăn nhiều mới mau được. Muội không thể cấm nó ăn đồ ăn".

Meo!

Tiểu Hắc như nhận được cứu tinh, hai mắt tỏa sáng nhìn hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!