Chương 34: Đại Hội Đấu Giá (6)

Kế tiếp, liên tục có vật phẩm được bán ra, có dược liệu cũng có binh khí, thiên kỳ bách quái đủ loại đồ vật, duy chỉ không có sủng vật.

Mạc Túc nhìn Mạc Vân Long buồn bã rũ khuôn mặt nhỏ, vuốt đầu hắn cười nói:

"Tiểu Long đừng thất vọng, yêu thú bị thuần hóa không hề dễ tìm, người ta còn bí mật cất kỹ thì sao có thể bán ra cho được. Mẫu thân đã nói với các thúc thúc của ngươi lưu ý rồi. Nếu có, bọn họ sẽ lập tức mang về cho ngươi."

Nàng biết, nhi tử vẫn luôn muốn có một con tiểu sủng vật như muội muội của mình. Nhưng yêu thú trên đời này dữ dội hiếm thấy, càng chưa nói đến dã tính khó thuần, nếu không cẩn thận sẽ bị phản phệ. Mạc Túc đời trước không có tiếp xúc qua phương diện này, đa số thời gian của nàng dùng để đối phó với Trùng tộc và sinh vật phù du. Mà trình độ hung ác của mấy thứ kia thì thôi bỏ đi, căn bản là thuần hóa không được, chỉ có một kích giết chết mới thỏa đáng.

Thông qua [Diễm Châu] nàng mới biết đến phương diện ngự thú và thuần hóa này, nhưng giải thích sơ sài, theo bản năng Mạc Túc cảm thấy mấy thứ đó không phải rất đáng tin cậy.

Đến nỗi Tiểu Hắc Miêu của nữ nhi là một cái ngoài ý muốn. Tiểu tử kia là tự động đưa tới cửa tìm đánh, dám can đảm trộm hấp thu Huyền mạch phía dưới Viêm Tinh Thành, nên bị nàng bắt lại. Sau đó đưa cho nữ nhi.

Tuy rằng không có thực chất khế ước, nhưng tiểu tử kia một trăm phần trăm là không dám làm xằng bậy. Nữ nhi chỉ cần tiết lộ một chút độc lực là đủ đem nó nghiền chết, không có khả năng sẽ tổn thương được nàng.

Mạc Vân Long chỉ buồn bã được năm giây, sau đó thì lại sinh long hoạt hổ trở lại, nắm lên nắm đấm và nói:

"Vâng! Tiểu Long rất tin tưởng các thúc thúc. Chắc chắn sẽ mang về một con sủng vật trắng trẻo mập mạp, đáng yêu ngây thơ cho con."

"Ca ca, nếu sủng vật của huynh trắng trẻo mập mạp, vậy không bằng đặt tên cho nó là tiểu Bạch đi, hoàn toàn đối lập với Tiểu Hắc của muội nha!" Mạc Du Hồng mắt sáng bừng lên, nhìn tiểu hắc miêu bãi đuôi nằm trên đùi mình, mừng rỡ đề nghị.

Mạc Vân Long vuốt cằm như suy tư gì, sau đó tươi cười đầy mặt:

"Tiểu... tiểu Bạch sao? Cái tên này hay quá! Muội muội thật là thông minh.

Tiểu Hắc Miêu:...

Có bộ lông đen, cũng là lỗi của nó sao!? Tiểu ma nữ, ngươi lại khinh bỉ bản thú!!!

Đáng tiếc, tiếng lòng của nó là không ai có thể nghe được, chỉ có thể trợn mắt xù lông.

"Tiểu Hắc, ngươi cũng vui mừng với cái tên của bạn mới này phải không? Tiểu Bạch, Tiểu Hắc. Vừa nhìn đã biết là một đôi..." Mạc Du Hồng ánh mắt nhìn xuống tiểu Hắc, bàn tay mềm mại vuốt ve nó, híp mắt cười thành một cái phùng.

Tiểu Hắc:... một đôi? Một đôi?

Nếu đó là giống cái thì hoàn toàn có thể hợp lý, nhưng nếu lỡ là công giống nó thì sao?

Mả mẹ miêu ơi! Đáng sợ quá!

Tiểu Hắc Miêu vừa nghĩ đến đó, toàn bộ lông tơ đều dựng ngược.

Nhìn phản ứng của nó, Mạc Du Hồng mới nhìn sang nam hài rồi nói:

"Ca ca! Quyết định vậy nha. Tiểu Hắc cũng đồng ý rồi này, nhìn nó phấn khích chưa kìa. Thật là chờ mong tiểu Bạch xuất hiện, tiểu Bạch ngươi đang ở đâu nha?"

Mạc Vân Long cùng nữ hài móc ngoéo ngón tay, trong lòng cũng thấp thỏm chờ mong.

Mà Tiểu Hắc Miêu thì không thiết sống nữa, nhắm mắt xụi lơ ở trên đùi của nữ hài.

Mạc Túc và Mạc Nhất nhìn hai đứa nhỏ trêu đùa lẫn nhau, không có tham dự, chỉ ở bên cạnh híp mắt lắng nghe, ánh mắt nhìn về dưới đại sảnh.

Mạc Nhất thì cầm một bản danh sách ở bên cạnh, ngay khi phía dưới gõ lên một hồi chuông định đoạt quen thuộc thì hắn mới nghiêng người, thì thầm vào lỗ tai của Mạc Túc:

"Chủ tử, đồ vật của chúng ta đều bán xong rồi! Thuộc hạ tính nhẩm trong đầu sơ qua, tính luôn hai viên Huyền Nguyên Đan vừa mới bán và những vật phẩm đã giao cho Giang Nguyệt trước đó, trừ đi phí tổn thì trong tay chúng ta hiện có khoảng ba ngàn vạn hoàng kim trở xuống."

Mạc Túc hơi hơi trầm tư tính toán, cũng không biết giá khởi điểm của Cửu Tinh Chung Nhũ là bao nhiêu, sợ là không dưới một trăm vạn lượng. Căn cứ theo tình hình tranh đoạt khủng khiếp này, và cả những phòng khách quý ở lầu sáu đều có thân phận và tài lực không bình thường, e là ba ngàn lượng hoàng kim trong tay của nàng, có chút thiếu hụt...

Nghĩ nghĩ, trên tay của Mạc Túc lại xuất hiện một quả nhẫn trữ vật, nàng chuyển dời một số trang sức đá quý từ khi cướp được ở bảo khố sang quả nhẫn, đưa cho Mạc Nhất rồi nói:

"A Nhất, ngươi ra Lâu Giang Các một chuyến, đem mấy thứ này toàn bộ giải phóng đi. À! Đừng tụ tập ở một chỗ, mà chia ra ở các tiệm trang sức trong kinh thành. Đi nhanh về nhanh đi, Cửu Tinh Chung Nhũ hẳn là sắp lên đấu giá rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!