Bóng đêm, thâm trầm như nước!
Đầu canh một!
Thiên Nguyệt hoàng cung nguy nga lộng lẫy bị vùi lấp dưới màn trời đen tối, tất cả mọi người đều chìm vào ngủ say, ngoại trừ thị vệ gác chốt, cứ hễ nửa canh giờ là sẽ thay đổi một đội người, gật gù buồn ngủ cầm đuốc mà đi canh phòng.
Đâu đó ở một góc hành lang, là một lão già tóc bạc đội nón quai chèo, một tay cầm mõ, một tay cầm chiêng, làm nhiệm vụ gõ mõ cầm canh, với câu nói quen thuộc:
"Vạn vật hanh khô, cẩn thận củi lửa!"
Một bóng đen mặc y phục dạ hành, thân pháp nhanh nhẹn như liệp báo, lần lượt tránh thoát thị vệ tuần tra, đột nhập vào quốc khố.
Quốc khố nằm ở phía sau lưng của Dao Hoa Cung
- nơi ở của Nguyệt Dao
- nữ đế Thiên Nguyệt Vương Triều.
Bởi vì là nơi chất chứa tài sản củ cải, cho nên canh gác thập phần cẩn mật, Mạc Túc chỉ mới vừa bước vào thôi, đã phát hiện cứ cách ba mét, từ trên xuống dưới là có năm người cao thủ, tu vi còn không thấp.
Mạc Túc dự tính trong đầu, ngoài sân này cũng rộng hơn cả trăm mét, tới lui cũng có ít nhất cả trăm tên thủ vệ.
Nàng nếu muốn không kinh động bất kì người nào mà đột nhập quốc khố, e là chỉ có thể dùng tới phi thường thủ đoạn.
Mạc Túc sử dụng dị năng hình thành thứ nguyên không gian, mà nàng đi ở trong không gian đó, chầm chậm mà tiếp cận quốc khố.
Kỳ thật tạo thứ nguyên không gian cũng không khó, cái khó ở đây là phải mượn nó di chuyển, không những thế mà năng lượng còn không thể tiết ra ngoài.
Huyền giả tu luyện đối với năng lượng dao động cực kỳ mẫn cảm, cho nên chỉ cần có một tia phát ra ngoài, nàng cũng sẽ bị phát hiện.
Mạc Túc cũng không gấp, dù sao đêm còn dài lắm, cho nên nàng cứ chậm rãi mà tản bộ ở trong không gian thứ nguyên.
Tất cả thị vệ tuần tra ánh mắt sáng quắc, nghiêm phòng cẩn mật, nhưng không có một ai phát hiện có người đang tiếp cận quốc khố.
Mạc Túc đến gần, đập vào mắt nàng là một cánh cửa bằng vàng ròng có điêu khắc long phụng, ở chỗ then chốt cài được khóa chỉnh chu.
Mạc Túc nhếch môi bí hiểm, nhắm mắt lại sơ lược hoàn cảnh trong trí nhớ. Sau đó nàng thôi thúc dị năng hình thành một cái vòng xoáy trận tâm, nàng bước vào trọng tâm đó, miệng động một chữ:
"Dịch!"
Trong nháy mắt, không gian thứ nguyên sụp đổ, trước cửa quốc khố hiện lên một chùm sáng trắng nhưng chưa tới ba giây đã tắt lịm.
Thị vệ đại đội trưởng phát hiện bất thường, kinh hô một tiếng: "Ai đó!?"
Tất cả thị vệ theo tiếng nhìn lại, nhưng không phát hiện người nào.
Thị vệ đội trưởng xoa xoa mắt, day day trán, tự nhủ chắc bản thân hoa mắt rồi.
Ai có thể ngờ được, Mạc Túc lúc này đã ở trong quốc khố.
Nói đến sự kỳ dị này, nàng còn phải cảm ơn [Diễm Châu] giải khóa kịp lúc, mang đến cho nàng kinh hỉ to lớn.
Mạc Túc là thiên tài không gian dị năng, nhờ có xuất thân là gia tộc có đặc thù năng lực, hơn nữa chính bản thân nàng cũng lý giải hơn người, cho nên dị năng của nàng đã đạt đến một độ cao nhất định.
Nhưng, cho dù như thế, Mạc Túc vẫn không thể vượt qua được vũ trụ không gian loạn lưu.
Đó là bởi vì, kiếp trước dị năng của nàng có thiếu sót, các kỹ năng chỉ bao gồm, hóa vũ khí vô hình đi công kích, vây khốn địch nhân, tạo ra sức ép không gian để giết người một cách nhanh nhất, rồi cuối cùng là xây tấm chắn kết giới, mà để nàng tự hào nhất là đúc kết thành công tinh thần không gian, đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa tinh thần lực và dị năng. Nhờ có tinh thần không gian, mà Thiết Ưng Đội mới có thể an toàn trốn đến trong đó, theo nàng đến nơi này.
Kể từ khi có [Diễm Châu], Mạc Túc mới biết được kiến thức của mình còn rất hạn hẹp, thì ra không gian dị năng còn có rất nhiều cách dùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!