Chương 215: Người Có Tình Chung Thành Quyến Lữ

Mạc Túc rời khỏi không gian u ám nặng nề của Hắc Linh Châu, nàng vượt qua vô vàn hành lang gấp khúc, truy đuổi vầng sáng của tiềm thức.

Bang!

Linh thức quy vị, hồn về thần đài, nàng mở to mắt sau thời gian ngắn ngủ say triền miên.

Đập vào tầm mắt là mành trướng lay động, ngọc châu trên khung đỉnh chiết xạ ra ánh sáng trơn bóng, lay động nhè nhẹ.

Nhưng trong óc lại ầm vang rung động, rất nhiều âm thanh vang ở bên tai, tiếng mắng chửi chí chóe, tiếng van nài cầu xin, tiếng khóc la kinh hãi.

Nhưng hình ảnh đặc biệt sâu sắc lại là nam nhân với mái tóc bạc trắng, khuôn mặt già nua, tay chân run rẩy nhưng ánh mắt lại sáng ngời có thần, bật cười bao dung nhìn nàng và nói ra hai chữ "khá tốt" trước khi trút cạn hơi thở cuối cùng.

Những hình ảnh trong óc khiến nàng phiền lòng, bực bội vô cùng.

Nàng muốn đưa tay gõ trán, nhưng bất chợt cảm giác được tay mình bị một lực đạo bắt lấy.

Nàng giật mình cực kỳ, đưa mắt lần theo cánh tay, sau đó hoàn toàn trực diện một khuôn mặt tựa yêu nghiệt, soái đến nhân thần công phẫn.

Nam nhân để một tay lên thành giường, đầu gối lên cánh tay, ba thước tóc đen tản mạn trải ra, một nửa rơi xuống trước ngực, một nửa phô ở trên giường.

Mắt của hắn nhắm nghiền, lông mi dài như cánh bướm, đường nét trên gương mặt thiếu chút lạnh lùng sắc bén, nhiều một tia gợi cảm mị hoặc.

Mà tay của nàng, đang bị bàn tay to của hắn nắm chặt, mười ngón đan xuyên vào nhau.

Mạc Túc nhìn người nam nhân này, hoảng hốt xuất thần…

Đúng rồi, người nam nhân này chính là người xuất hiện ở trong óc nàng, hắn là tội đồ khiến lòng nàng rối loạn, khiến nàng lần đầu tiên rơi nước mắt.

Chỉ tiếc… hắn đã chết rồi! Cảnh tượng hiện tại xuất hiện trước mặt nàng, có lẽ chỉ là một giấc mộng hồi quang mà thôi.

Nghĩ vậy, Mạc Túc nhắm mắt lại, mãi một hồi lâu nàng mới mở ra, nhưng ai biết lại đâm sầm vào một đôi con ngươi đựng đầy ý cười.

Nam nhân cười đến nheo mắt, phảng phất trẻ con bắt được chí bảo, ngữ điệu đắc chí mà hưng phấn:

"A Túc! Ta bắt gặp ngươi nhìn lén ta đến xuất thần, ngươi đừng mong trốn tránh quá quan!"

Âm thanh thiếu đánh này, chất giọng ngả ngớn này là của hắn không sai…

Có lẽ nàng chưa có tỉnh hoàn toàn!

Mắt thấy Mạc Túc không nói lời nào, hơn nữa còn có xu hướng muốn nhắm mắt trốn tránh, Đế Mặc Thần bắt đầu chơi xấu, hắn lắc lắc nắm tay đan vào nhau của hai người đưa lên trước mặt Mạc Túc, ung dung cáo trạng:

"A Túc ngươi nhìn xem! Ngươi vẫn luôn bắt lấy tay ta không bỏ.

Sự thật trước mắt, ta xem ngươi còn chối cãi thế nào!"

Mạc Túc nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, bỗng nhiên khàn khàn ra tiếng hỏi:

"Ngươi không phải Đế Mặc Thần! Ta chính mắt thấy hắn một chốc đầu bạc, chết ở trước mặt ta.

Ngươi là ai?"

Phịch!

Đế Mặc Thần hoàn toàn ngẩn ra, cả kinh đến mức bả vai đụng vào thành giường.

Nhưng hắn không rảnh quan tâm đau đớn, hắn cuống quýt ngồi dậy, giống tên mao đầu tiểu tử nhoài người lên, nắm chặt cả hai tay của Mạc Túc, run rẩy ra tiếng:

"Không phải… A Túc… ta là Đế Mặc Thần! Ta chưa có chết… ta sống lại rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!