Đám người dạo quanh Biện Thu Trấn một vòng cho đến khi hoàng hôn sụp xuống triệt để. Hai đứa nhỏ chơi đến không biết trời đất, trở lại bên người Mạc Túc khi đã là cả người mệt lả, mí mắt đánh lên sụp xuống.
Mạc Túc sờ đầu của hai đứa nhỏ, đoàn người tìm một chỗ khách điếm trụ xuống dưới.
Tiểu nhị dẫn bọn họ đến một cái bàn ở góc tương đối hẻo lánh, lại đem lên vài món đồ ăn coi như thanh đạm. Bởi vì trời tối nên ăn quá nhiều dầu mỡ kỳ thật cũng không tốt.
Đồ ăn ra tới, Mạc Túc cũng không có nháy mắt liền dùng.
Đông Phương Hạo Hiên còn đang nghi hoặc thời điểm, liền thấy Mạc Nhất lấy ra một cây bạc kim, từng đạo đồ ăn nhất nhất thử qua một lần.
Hắn đây là ở thử độc!
Thử xong hết tất cả, hắn mới nhìn Mạc Túc, nói:
"Chủ tử, không có độc."
Mạc Túc hơi nhẹ không thể gật đầu, lúc này mới chạm đũa.
Mà Đông Phương Hạo Hiên thấy hành động này, ánh mắt lóe qua một đạo quang mang.
Trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ. Tác phong cẩn thận như thế, xem ra chỉ có thể là người trong hoàng tộc.
Nhưng thật ra Đông Phương Hạo Hiên lần này đã đoán sai, hắn không biết được là, hành động này đối với Mạc Nhất hay hoặc là Mạc Túc, chỉ là lẽ thường thói quen phải làm.
Thói quen lâu rồi, nhất thời khó bỏ được.
Khi còn ở tinh tế là lúc, Mạc Túc làm danh chấn tướng quân, nhìn phong quang vô hạn, kỳ thật ở trong tối có vô số người mưu toan tánh mạng của nàng.
Người của Liên Bang, người của đại tộc, hơn nữa Trùng tộc bên kia cũng gom góp vào, âm mưu dương mưu nhiều không kể xiết.
Nếu không cẩn thận, nàng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng nhìn mấy đạo đồ ăn, có chút ghét bỏ nói:
"Ta thật sự là tưởng Vân dì tay nghề, này mấy món ăn, quá khó ăn!"
"Mẫu thân! Vì sao lần này đi không có mang theo Vân dì? Nếu có Vân dì ở thì tốt rồi!"
Mạc Túc tay gắp đồ ăn khẽ khựng lại, sau đó vẫn đưa vào miệng nhấm nháp, sắc mặt như thường.
Sau đó, nàng ánh mắt sắc bén nhìn qua hai huynh muội, trầm giọng nói:
"Ăn không nói, ngủ không nói! Ở đâu ra nhiều như vậy kén chọn, có thức ăn đã là may mắn gấp trăm lần người khác. Vân dì cũng không có khả năng ở cạnh bên các ngươi cả đời, tới khi đó không ai nấu vừa ý thức ăn, chẳng lẽ các ngươi thà nhịn đói chết?"
Vừa thấy nàng cái dạng này, hai huynh muội nháy mắt biến sắc, rụt rụt cái cổ, hoảng sợ nói:
"Mẫu thân, tiểu Long biết sai rồi!"
"Mẫu thân, tiểu Hồng cũng biết sai rồi!"
Lúc này, Mạc Túc sắc mặt mới thư hoãn chút ít, nghiêm giọng hỏi:
"Sai ở nơi nào?"
Mạc Vân Long dẫn đầu trả lời, thanh âm có chút nhược nhược, vừa nói còn vừa quan sát hắn mẫu thân sắc mặt:
"Mẫu thân, tiểu Long không nên kén cá chọn canh, không nên ỷ lại Vân dì,..."
Mạc Túc thở dài một hơi, nhìn qua Mạc Du Hồng, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!