Chương 12: Nguyệt Vũ Đình

Mạc Nhất bất đắc dĩ phải kéo mạnh dây cương, hai con Thất Hãn Bảo Mã hoảng hốt, bốn chi trước chổng vó lên trời.

Mạc Nhất thập phần căm tức, âm trầm nói:

"Nữ nhân điên, ngươi muốn chết thì đi chỗ khác chết!"

Nguyệt Vũ Đình hất mặt kiêu ngạo:

"Ai bảo ta kêu ngươi dừng mà ngươi không dừng!"

Mạc Nhất chửi thầm trong miệng: "Mẹ kiếp! Thiểu năng trí tuệ từ đâu chạy ra! Tránh đường!"

Nguyệt Vũ Đình không ngờ lại nghe được, không thể tin trừng mắt:

"Ngươi dám mắng ta? Ngươi có biết ta là ai không?"

Mạc Nhất banh một khuôn mặt, trong mắt dâng lên sát khí, nói:

"Ngươi có là cửu thiên huyền nữ thì lão tử cũng mắng như thường. Cút!"

Nguyệt Vũ Đình ngang bướng, căng một khuôn mặt:

"Ta không tránh! Ngươi muốn đi thì phải mang ta đi cùng!"

Mạc Nhất trực tiếp bạo thô chửi thề: "Mẹ nó! Ngươi ai a? Dám ra lệnh cho lão tử."

Cầm đầu đại hán cũng không nghĩ sẽ ra chuyện như vậy, một đôi hung ác ánh mắt nhìn chằm chằm xe ngựa:

"Nơi nào ra tới xe ngựa, muốn lo chuyện bao đồng à! Xuống xe cho lão tử!"

Mạc Nhất nhìn hắn giống như nhìn một người chết.

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ cứu ta!"

Nguyệt Vô Hoan bên kia không may mắn như vậy, bị vài tên tráng hán chế trụ, nàng nước mắt như mưa khẩn cầu Nguyệt Vũ Đình.

Nguyệt Vũ Đình hiện lên chán ghét, thấp chú một tiếng:

"Phế vật!"

Sau đó khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn đối với mấy tên đại hán nói:

"Các ngươi còn không mau thả bọn hắn ra!"

Gì?

Cầm đầu đại hán vẻ mặt mộng bức, hắn nghe được gì cơ?

Mạc Nhất càng thêm căm tức, cái thiểu năng trí tuệ này, cũng dám dùng bọn họ cáo mượn oai hùm.

Mạc Nhất tính toán không can thiệp vào chuyện này, vì vậy vận lên dây cương, nói với cầm đầu đại hán:

"Các ngươi tiếp tục! Chúng ta chỉ đi ngang qua!"

"Không được! Các ngươi phải mang ta rời khỏi nơi này, phải thay trời hành đạo đem đám sơn tặc này giết chết!" Nguyệt Vũ Đình lại bắt đầu ồn ào.

Ngay cả Đông Phương Hạo Hiên cũng nhìn không được, liên tục lắc đầu, hắn cũng đã nhìn ra, Mạc Nhất không có tính toán giúp đỡ. Mà hắn hiện tại bản thân cũng nhờ người ta làm bảo tiêu, không thể nào lại mặt dày không biết xấu hổ mà thấu cái mặt.

Cho dù người thiếu nữ này có là công chúa đi chăng nữa, thì tính sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!