Diệp Dục Sâm vẫn im lặng và Tô Vãn cũng đứng ở cửa không nhúc nhích.
Một bầu không khí trầm mặc bao phủ căn phòng.
Phó Đình Thâm quay đầu lại nhìn thấy Tô Vãn đứng ở cửa, làm như thể vừa phát hiện ra cô, vội vàng đứng lên: "Vẫn là... em tự nói đi, anh còn có chút việc, anh đi trước đây."
Không đợi hai người lên tiếng, cậu đã rời khỏi phòng.
Tô Vãn đi tới trước giường bệnh: "Anh có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
"Nếu có thì em có thể chữa khỏi không?" Diệp Dục Sâm hỏi ngược lại, khiến cô á khẩu.
Phó Đình Thâm không chữa được, uống thuốc còn không hết thì cô làm gì có cách nào chữa được?
Cô ngậm miệng không nói gì, Diệp Dục Sâm cũng chỉ nhìn cô.
Một lát sau, hắn vươn tay qua cô, Tô Vãn hiểu ý, vội đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
"Bệnh của anh, Đình Thâm nói với em là nặng hay nhẹ?" Hắn siết chặt tay cô trong tay mình, lòng bàn tay thô ráp lại ấm áp.
Nhiệt độ của nó truyền tới tận lòng của người ta, khiến cô tham lam lưu luyến, cầm rồi lại không nỡ buông ra.
"Tôi..."
Tô Vãn muốn nói lại thôi, không biết có nên nói với hắn không, nói là Phó Đình Thâm nói hắn có thể sẽ bại liệt cả đời.
"Em cũng đã biết rồi?"
Diệp Dục Sâm nhìn vẻ mặt của cô, rồi chợt cười: "Từ nãy tới giờ anh vẫn luôn nghĩ, nếu anh không tốt lên được thì em có thể tới gặp Vân Thâm, người như cậu ấy cũng đáng tin tưởng nên em có gả cho cậu ấy cũng không tồi."
Tô Vãn cắn môi không nói lời nào.
Hắn dùng sức nắm chặt tay cô: "Sau này anh sẽ không thể bảo vệ em, đã đến lúc anh phải buông tay để cậu ấy bảo vệ em cả đời này, cũng tốt, ít nhất anh vẫn nhìn thấy em ở đấy, lúc anh nhớ em còn có thể nhìn thấy em."
Tô Vãn trầm mặt, cô đột nhiên rút tay mình ra khỏi tay hắn, giận dữ trừng mắt.
"Diệp Dục Sâm, anh có quyền gì quyết định gả hay không gả thay tôi hả? Anh là bố tôi sao? Tại sao anh cứ muốn làm chủ cuộc đời tôi hả?"
"Vãn Vãn..."
Hắn gọi cô một tiếng lại bị cô quát ngắt ngang: "Trước nay anh đều bá đạo như thế, anh bảo tôi ở lại bên cạnh anh, anh bảo tôi phải ngoan ngoãn không được bỏ đi, bây giờ anh lại bảo tôi cút đi, đã cút còn phải ngoan ngoãn nghe anh sắp đặt kết hôn, anh có thấy buồn cười không hả?"
"Anh là ai của tôi hả, dựa vào đâu cứ vô lý bá đạo quyết định đời này thay tôi? Anh không cần tôi ở bên cạnh anh vậy tại sao còn tìm tôi trở về, vì sao không dứt khoát để tôi đi luôn, tôi nói anh đấy, anh là đồ đáng ghét, tên khốn nạn thối tha!"
Cô lại chửi bới, cả người như kẻ điên lên cơn cuồng loạn.
Nếu không phải bây giờ hắn đang bị thương nặng, có lẽ cô sẽ đánh toét mồm hắn.
Diệp Dục Sâm bị mắng tới sôi máu nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Hắn lặng lẽ nghe cô chửi bới xong mới hỏi một câu: "Vậy em muốn như thế nào?"
"Tô muốn ở lại."
Tô Vãn cắn răng đáp một câu, giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, "Tuy tôi không thích anh, lại vô cùng ghét cách cư xử của anh nhưng con người của tôi không thích nợ ân tình, cho nên trước khi anh có thể đứng lên lại được thì tôi sẽ không đi đâu hết cả."
"Nếu cả đời này anh không thể đứng dậy được thì sao?" Hắn hỏi.
Tôi chăm sóc anh cả đời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!