Chương 303: Diệp Dục Sâm trúng đạn

Nữ sát thủ từ nóc xe ô tô nhảy xuống, cô ta biết ghế phía sau không có ai ngồi nên muốn chui vào rồi từ đó giáng cho hai người nhát dao chí mạng.

"Con mồi của em tới rồi."

Diệp Sục Sâm nhắc nhở Tô Vãn, giờ mặt cô trắng bệch không còn giọt máu nào, cả người đều khó chịu: "Anh đừng nói giỡn, tôi làm không được, tôi không bắn được... á!"

Chiếc xe phía sau đuổi theo đã đâm vào thân xe của bọn họ, làm cô lắc lư thân người rồi đập mạnh vào cửa xe.

Nữ sát thủ nhân cơ hội này nhảy vào trong xe, tay giơ con dao găm đâm mạnh về hướng cổ của Diệp Dục Sâm.

Hắn nhanh nhẹn dùng một tay chặn lại và siết chặt cổ tay của nữ sát thủ, chỉ thiếu một chút nữa là mũi dao lạnh đã cắm vào cổ hắn.

"Nổ súng, mau!"

Hắn hô một tiếng, Tô Vãn mới hoàn hồn sau cơn hoản loạn, vội vàng cầm lấy súng, tháo dây thắt an toàn và dựa vào chỉ dẫn trước đó của hắn mà bóp cò.

Một viên đạn bay ra, đồng thời cánh tay cô tê dại đi do độ giật của súng, nhưng thật không may, phát súng ấy bị trượt.

Nữ sát thủ nhẹ nhàng thở ra, tưởng đã thoát được một kiếp, vừa định phản công lại thì cổ tay bỗng truyền tới cơn đau nhói.

Răng rắc một tiếng!

Hóa ra Diệp Dục Sâm đã bẻ gãy cổ tay của cô ta còn đoạt luôn con dao găm, và dứt khoát rạch vào cổ tay ấy.

Tiếng thét thảm thiết bao trùm không gian trong xe.

Không chần chừ, hắn nhanh lẹ đoạt lấy khẩu súng trong tay Tô Vãn và bắn 3 phát liên tiếp vào đầu nữ sát thủ.

Lập tức, máu bắn ra tung tóe.

Lại là một xác chết mới.

Nếu không đang trong tình huống này thì có lẽ Tô Vãn sẽ cho hắn một tràng vỗ tay.

"Còn một người nữa, làm sao bây giờ?" Cô nhìn từ kính chiếu hậu thấy phía sau vẫn còn một chiếc ô tô đang lao về phía này, vội vàng hỏi hắn.

Diệp Dục Sâm đã hoàn toàn thả lỏng, coi như xong việc.

"A Thư tới." Hắn nói.

"Hả?" Tô Vãn sửng sốt, sau đó nhìn lại, quả nhiên thấy có vài chiếc xe vây quanh đuổi theo chiếc xe đang đuổi theo họ và họ chỉ cần thoát khỏi đây là được.

"Em nghĩ anh sẽ tới đây một mình à?" Diệp Dục Sâm lạnh nhạt liếc cô một cái, vẻ mặt cạn lời.

Trán cô hiện lên một hàng mã vạch đen, vô cùng vui vẻ chọn cách im lặng.

Cô lại liếc ra phía sau nhìn thi thể của nữ sát thủ, còn muốn nói với hắn là nếu có thêm một người như cô ấy đây cũng không có gì khác.

Vì tổng cộng có 6 tên sát thủ, hắn cùng với cô hạ được 5 tên, còn lại... ờ... bọn người Tần Thư thật sự tới đây để giải quyết hậu quả nhỉ?

"Xuống xe."

Diệp Dục Sâm ra lệnh, còn mình thì tự mở cửa xe và chuẩn bị xuống xe thì bỗng nhiên Tô Vãn duỗi tay ra kéo hắn lại.

"Ừ thì..." Cô mở miệng nói rồi lại do dự một hồi, nói tiếp, "Chân tôi mềm nhũn rồi, anh có thể đến ôm tôi được không?"

"Em đang cầu xin anh sao?" Diệp Dục Sâm nhướng mày, nhìn cô, giọng điệu pha tý hài hước.

"Đúng đúng đúng, tôi cầu xin anh đấy." Tô Vãn oán giận nghiến răng, hận là không thể một tát đánh nát gương mặt chán ghét đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!