Chương 5: Uyển chuyển dư âm

Thử khúc chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian na đắc kỉ hồi văn? (1)

Trước kia lúc ngâm câu thơ này, luôn cảm thấy thi nhân toàn nói quá lên,

nhưng một đêm này, Tử Thanh lại chân chân thật thật bị chấn động.

Một thân lam bào ngân khải*, khiến Tử Thanh tăng thêm vài phần anh khí.

(*áo bào màu lam kèm khải giáp màu bạc)

Màn đêm buông xuống, theo An Khánh Ân tiến vào thành Biện Châu, dọc theo

con phố đi một đường thẳng hướng tới linh nhân quán (2) lớn nhất Biện

Châu – Doanh Giang Lâu.

Thời Đường còn chưa có người chuyên môn ca hát, có chăng cũng chỉ mới sơ

hiện những đào kép buổi ban đầu – linh nhân. Linh nhân quán Biện Châu,

đa số là gia quyến của những quan viên phạm vào tội gì đó mà bị sung

nhập vào trong đó rồi tạo thành, cho nên loại con hát xuất thân dòng dõi quan lại đa tài đa nghệ lại có rất nhiều.

Nơi này có ca linh chuyên môn ca hát, có vũ linh nhảy múa, nhạc linh chơi

nhạc, còn thi linh ngâm thơ, mà xuất chúng nhất Biện Châu, đó chính là

Doanh Giang Phượng Hoàng song linh – tập hợp đủ tất cả bốn loại tài tình kĩ nghệ kia.

Phượng linh Trịnh Nguyên Hoán, hai mươi tám tuổi, tinh thông đủ loại nhạc khí, chất giọng tuyệt vời, có thể hát giọng nam lẫn giọng nữ, bởi vì diện

mạo và dáng vẻ tuấn tú xuất chúng, được rất nhiều nữ quyến của những vị

quan lớn ở Biện Châu yêu thích, không hiếm người thầm thương trộm nhớ,

liếc mắt đưa tình, cho nên tuy là linh nhân nhưng lại cũng có chút địa

vị.

Hoàng linh Nhã Hề, năm nay mười tám, múa đẹp hát hay, có khi còn có thể vừa

đàn hát làm thơ nhảy múa cùng một lúc, khiến những người ngồi xem đều

phải kinh thán, quan lại ngắm nhìn đều phải tán thưởng. Ở Biện Châu đã

sớm có không ít đại quan quý tộc tranh giành nàng, chỉ có điều, có Trịnh Nguyên Hoán ở trung gian hòa giải, nên mặc dù không được yên bình,

nhưng còn chưa xảy ra đại sự gì.

Nay An Khánh Ân lại đưa ra yêu cầu, nói muốn dẫn Nhã Hề đi, các vị quan lớn ở Biện Châu đành chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn – tuy rằng thoát được

ánh mắt thèm khát của bầy sói, nhưng lại ngã vào một cái hang hổ còn lớn hơn. Không biết nên vui hay buồn đây?

Doanh Giang Lâu vốn đông khách, tựa hồ tối nay lại có vẻ đặc biệt náo nhiệt.

"A! An công tử đến rồi! Đến đây đến đây! Để tiểu nhân mang đến cho công tử

ghế thượng đẳng đã được chuẩn bị tốt." Tiến tới, gã tiểu tư ở cửa cuống

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!