Bầu trời sáng sớm trong xanh, ánh dương quang nhành nhạt của buổi sớm mai rải khắp núi đồi.
Dụi dụi mắt, Tử Thanh có chút buồn ngủ lười biếng ưỡn lưng, xoay người lại, Triều Cẩm đã cùng Lí Nhược cưỡi chung một con ngựa: "Ngươi còn không
lên ngựa đi?"
Tử Thanh gật đầu, xoay người lên ngựa: "Triều Cẩm, đến tột cùng thì ta phải làm gì?"
"Trước cứ đi theo ta!" Nói xong liền thúc ngựa, Triều Cẩm dẫn theo Tử Thanh
chạy về phía sâu trong rừng: "Ngày đó lúc ta cùng cha đi tiễu phỉ, trong lúc vô tình phát hiện ra trong ngọn núi hoang vắng có rất nhiều đường
mòn có thể đi vòng lên mỏm đá phía trên sơn trại của phỉ tặc." Quay đầu
nhìn Tử Thanh, nói: "Ngươi tạm thời đếm xem bên trong túi còn có bao
nhiêu mũi tên?"
Tay trái Tử Thanh mạnh mẽ kéo dây cương, tay phải lấy túi tên từ trên vai
xuống, cẩn thận đếm, đại khái có khoảng hai mươi mũi: "Hẳn là còn hai
mươi tên."
"Tử Thanh, ở chỗ ta còn có một túi, cộng lại thì phỏng chừng khoảng bốn
mươi mũi không hơn không kém." Triều Cẩm tính toán một chút: "Ta cho
rằng bọn thổ phỉ này chắc chắn mới tụ tập cách đây không lâu, nhân số
nhất định sẽ không quá một trăm, nếu không một khi Phạm Dương thu được
tin tức thì đã sớm xuất binh tiêu diệt." Nhìn một ngày đẹp trời, Triều
Cẩm cười nhẹ: "Quả nhiên là trời cũng trợ giúp chúng ta! Đợi tới chính
ngọ nắng chiếu mạnh nhất, bọn chúng phải đi xuống ven núi thì tất nhiên
sẽ bị tuyết phản chiếu rọi vào mắt không mở ra được, Tử Thanh ngươi có
thể từ trên cao nhìn xuống, ở trên vách núi nhắm chuẩn một tên liền bắn
chết một tên."
"Giết toàn bộ?" Tử Thanh không khỏi cả kinh.
"Không sai, nếu bọn chúng không chết thì chính là chúng ta chết!" Nghiêm túc
nhìn Tử Thanh, Triều Cẩm gật đầu: "Nếu ngươi thật sự muốn tạo nên một
mảnh thiên địa ở Vân Châu, hai tay của ngươi không thể không nhiễm đầy
máu tươi."
"Ta…"
"Sợ?"
Lòng chùng xuống, Tử Thanh cắn rắng một cái, nếu không trừ bỏ đám thổ phỉ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!