"Tử Thanh, chàng cứ như vậy kéo ta vào đây, thật sự là…" Hai gò má đỏ bừng, Nhã Hề hoảng hốt đẩy Tử Thanh ra, bối rối lui về phía sau mấy bước,
nhìn Tử Thanh nhàn nhã đóng cửa phòng lại.
Tử Thanh vân đạm phong khinh cười: "Nhã nhi nàng đừng sợ, tối nay ta tùy
tiện nằm ngay trên chiếc ghế bên cạnh này ngủ một chút là được, giường
thì đương nhiên tặng cho một mình nàng ngủ."
"Kia…kỳ thật ta có thể ngủ ở phòng khác mà." Mặt Nhã Hề càng thêm đỏ: "Chàng cùng ta…chàng cùng ta còn không có…"
Tử Thanh nhẹ thở dài, tiến lên đỡ lấy vai nàng: "Hiện tại ta không nghĩ
được nhiều như vậy, nếu có chút vượt qua lễ pháp, hành xử có điều đường
đột với giai nhân, vậy thật sự vạn phần xin lỗi. Hôm nay nàng không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng, muốn nàng đâu. Để nàng ở phòng khác, ta thật sự sợ chỉ hơi lơ đãng là nàng sẽ bị ai đó bắt đi…"
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Tử Thanh, Nhã Hề xấu hổ cười: "Nào có dễ dàng bắt ta đi như vậy?"
"Có!" Tử Thanh nặng nề gật đầu, hai hàng lông mày nhăn lại, nhịn không được
ôm chặt nàng trong vòng tay: "Trong phủ này có rất nhiều giết chóc, một
ngày còn chưa bình yên rời khỏi Phạm Dương thì một ngày trái tim ta vẫn
như bị treo lơ lửng. Hôm nay loạn tiễn cùng bắn, hôm qua một Trịnh
Nguyên Hoán còn đang sống yên lành lại coi như đương trường mất mạng,
nếu không phải trong tay nàng có tỳ bà, ta không dám tiếp tục nghĩ nữa…"
"Tử Thanh…" Mày Nhã Hề nhíu lại, thân mình có chút run rẩy: "Hắn thật sự không còn trên thế gian này nữa sao?"
"Không còn nữa…" Tử Thanh thở dài than mộ tiếng. Hắn từng ở trong lòng nàng,
phải không Nhã nhi. Một mạt chua xót dâng lên trong đáy lòng, Tử Thanh
ảm đạm khẽ than, ta thật sự có thể vĩnh viễn giữ nàng lại như thế này
sao? Chỉ cần nhớ tới những lời vừa rồi Đoạn phu nhân mới nói, còn nghĩ
đến cả thân phận chân chính của mình, lại ngổn ngang trăm mối cảm xúc,
bất giác hai mắt khóe đã ươn ướt.
"Nhã nhi, đừng rời bỏ ta…" Nghẹn ngào lại giống như mang theo vô hạn cầu xin, Tử Thanh không nhịn được mở miệng.
Nhẽ Hề đang đỏ mặt, nhìn thấy nỗi bi ai của Tử Thanh liền không khỏi cả
kinh, vừa định hỏi ra lời vì sao lại bỗng nhiên giật mình. Tử Thanh luôn thình lình tỏ ra như vậy, trong lòng như cất giấu một thứ gì đó giống
như ở gần ngay trước mắt nhưng thế nào lại nhìn cũng không hiểu rõ được
khúc mắc ấy: "Vì sao lại rời bỏ chàng chứ? Ngốc?" Bàn tay thon gầy trắng nõn cầm lấy tay phải bị thương của Tử Thanh, Nhã Hề lắc đầu: "Trong
lòng chàng đến tột cùng ẩn dấu khúc mắc thế nào đây?"
Thân mình chấn động, Tử Thanh miễn cưỡng cười: "Không…không có, muộn rồi, mau nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải đi gấp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!