Chương 19: Kiệu hoa xuất môn

"Ngươi ngày hôm nay, cùng ngươi trong dĩ vãng, người nào mới chân chính là

ngươi?" Thật không ngờ Tử Thanh lại đột nhiên hỏi câu này, Triều Cẩm

giương mắt chạm phải ánh mắt nàng, nhãn tình tràn ngập ưu thương, là đối với mình sao?

Triều Cẩm hít một hơi: "Có gì khác nhau sao?"

"Có."

"Bắt đầu từ ngày ta sinh ra đã không có lựa chọn rồi, ta chỉ có thể trở

thành lợi thế lớn nhất của mẫu thân, giữa vô số nữ nhân Sử gia mà đạt

được một chút chiếu cố từ phụ thân. Ta không thể giống tiểu muội mặc

hồng trang, chỉ có thể cùng mẫu thân bày kế lập mưu khiến nữ tử ở hậu

viện nảy sinh mâu thuẫn với nhau." Hít một hơi, Triều Cẩm cười nhẹ: "Cho nên ta biến thành tiểu công tử tâm cơ nhất của Sử gia, biến thành nhi

tử mà phụ thân yêu thích nhất. Cả đời này của nương đã phải chịu rất

nhiều đau khổ, hy sinh nhiều lắm mới có thể đổi được hai đại gia thần

của Sử gia là Lăng gia giúp duy trì, chỉ có khi ta đoạt được thế tử vị

mới có thể xứng đáng được với công sức của người." Nhìn con cá bơi lội

dưới đình thủy tạ, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống: "Ta không muốn uy

hiếp ngươi, tuyệt không muốn, nhưng ta chỉ sợ…sợ…sợ ngươi không chịu

tiếp tục làm thiếp thân thị vệ của ta."

"Tử Thanh chẳng qua chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, công tử người thật sự

quá xem trọng ta rồi. Nói không chừng rồi có một ngày công tử người sẽ

giết ta, sẽ cảm thấy phần tâm ý này đã phó thác uổng." Tử Thanh nửa đùa

nửa thật nói, sau đó lại nghiêm túc hỏi: "Khi chúng ta lên đường có thả

ba người Hoắc gia không?"

"Có, chỉ cần chúng ta vừa ly khai Biện Châu, Thứ sử đại nhân sẽ thả người."

Triều Cẩm gật đầu, bỗng nhiên cười: "Vậy ngươi vẫn nguyện ý làm thiếp

thân thị vệ của ta?"

Mày Tử Thanh khẽ dãn: "Công tử đã kề đao trên cổ ta rồi, ta làm sao còn dám nói không?"

"Loạn An Sử" sắp xảy ra, Triều Cẩm a Triều Cẩm, cho dù ngươi lên làm thế tử,

cũng bất quá chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chung quy cũng bị Đại Đường trấn áp mà thôi, đưa ngươi bình yên về nhà, có lẽ là việc duy nhất mà

ta có thể làm vì ngươi.

Triều Cẩm thở dài một hơi: "Ta còn cứ nghĩ là không thể…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!