Tử Thanh xuống ngựa, đẩy cửa, vừa vặn là lúc Hoắc đại phu đầu đầy mồ hôi, thở phào một hơi đi ra.
Tiến lại nghênh đón, Tử Thanh vội vàng bắt lấy Hoắc đại phu: "Nàng thế nào rồi?"
"Tính mệnh được bảo trụ…chỉ là, bị thương ở bụng gan, chỉ sợ cả đời này không thể có thai…" Hoắc đại phu nặng nề thở dài một tiếng đầy cảm thán:
"Đáng tiếc, một cô nương tốt đẹp như thế lại cứ như vậy…Tương lai nếu
muốn tìm một nhà tốt để gả, sợ là đã khó lại càng thêm khó."
Thân mình Tử Thanh chấn động, đau xót nhìn ánh nến trong phòng: "Không có
một cơ hội nào xoay chuyển sao?" Nhã Hề a Nhã Hề, nếu ta không khuyên
nàng Bắc thượng, có sẽ nàng sẽ không tao ngộ kiếp nạn này. Là ta hại
nàng…Ta nên lấy cái gì để trả lại cho nàng đây? Lại làm cách nào có thể
trả lại? Bàn tay không khỏi siết chặt, trái tim đau đớn đến từng trận
từng trận co rút.
"Hảo…" Ảm đạm cúi đầu, Tử Thanh lắc lắc đầu: "Hoắc đại phu, nàng…biết chuyện này không?"
"Nàng vẫn hôn mê, hẳn là không biết, trước tiên ta cho nàng uống thuốc để
khôi phục, mất nhiều máu như vậy, thân mình cần được điều dưỡng, nhớ là
không thể xóc nảy, bằng không lưu lại bệnh căn thì lại càng không tốt."
Lại cảm thán một tiếng, Hoắc đại phu liền đi đến quầy dược ở tiền đường
bốc thuốc.
Tử Thanh nâng tay lên, vừa muốn đẩy cửa ra, lại chần chờ thu tay về.
"Chi nha –" Cửa mở, Hoắc phu nhân cùng Hoắc Hương đi ra, trong tay nắm một bộ y bào nhiễm đầy vết máu tươi.
Hoắc phu nhân vừa nhìn thấy Tử Thanh liền hoảng hốt nói: "Ta…ta đi giúp lão
gia sắc thuốc, Hương nhi, con cũng đến giúp đi." Vẫn là do có ít nhiều
tị hiềm Tử Thanh.
"Hoắc cô nương…" Tử Thanh gọi giật nàng lại: "Tối nay thực đa tạ mọi người, quấy nhiễu nơi này, ta vạn phần xin lỗi."
"Ân cứu mạng của Yến công tử, Hương nhi còn sợ không có cơ hội báo đáp nữa
là, hiện giờ nàng còn đang mê man, công tử có thể vào gặp nàng." Đi theo Hoắc phu nhân lướt qua vai Tử Thanh, vội vàng nhìn thấy nét sầu bi trên mặt nàng, đáy lòng Hoắc Hương không khỏi đau xót. Kỳ thật Hoắc Hương
thực hy vọng cuộc hôn nhân này bị Tử Thanh triệt để phá hỏng, chẳng sợ
chỉ có thể yên lặng bồi bên người Tử Thanh, thế cũng tốt hơn tương lai
ngày mai mờ mịt không rõ.
Quay đầu đi, Hoắc Hương nặng nề thở dài, giờ khắc này, nàng chỉ hy vọng ánh
trăng hạ xuống muộn một chút, một đêm này vĩnh viễn cũng đừng qua đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!