Chương 14: Mưa tên mờ ảo

"Không chờ kịp thế lửa lớn hơn nữa! Các huynh đệ, theo ta giết vào!" Tên đầu

lĩnh rống to một tiếng, hơn ngàn bạo dân liền huy đao chém tới hàng rào

gỗ của đại doanh.

"Bắn tên!" Triều Cẩm hạ lệnh, hàng loạt mũi tên liền rời cung!

Nhưng chỉ cần là tên bắn trúng người bạo dân, thế mà lại không cắm vào huyết nhục!

Chẳng lẽ kỳ thật dưới bố y lam lũ kia những kẻ đó đều mặc khải giáp?!

"Phóng…"

"Chờ đã!" Lăng Trọng ngăn Triều Cẩm hạ lệnh: "Số lượng tên của chúng ta có

hạn, cứ như vậy thì không đầy một khắc là chúng ta sẽ hết tên, tất rơi

vào tử lộ!"

"Nhưng nếu không phóng tên thì hàng rào của chúng ta tuyệt đối không chống đỡ

được quá nửa khắc!" Triều Cẩm lo lắng nghe tiếng chặt gỗ vang lên bốn

phía đại doanh: "Bọn họ chắc chắn không phải là bạo dân bình thường! Tất cả đều mặc áo giáp!"

"Vậy cứ để cho bọn chúng tiến vào!" Lăng Trọng đột nhiên cười: "Chúng tướng

sĩ mau xé rách ống tay áo, bọc lấy trường cung, mỗi người đều đốt lửa

lên! Tiến vào một người, chúng ta liền thiêu một người!"

"Tuân lệnh!" Cho tên vào túi, trường cung dẫn hỏa, bên trong đại doanh ánh lửa lên đến tận trời.

Ánh lửa đỏ, từng làn sóng nhiệt…

"Hề nhi! Hề nhi!" Trịnh Nguyên Hoán vội vàng xông vào doanh trướng: "Chúng ta mau tìm một cơ hội chạy đi thôi!"

"Đi?" Nhã Hề đã là tâm loạn như ma, nhìn doanh trướng bị ánh lửa chiếu sáng

mà hồng rực, cười chua chát: "Chúng ta có thể có cơ hội rời đi sao?"

Trịnh Nguyên Hoán gấp đến dậm chân: "Chờ những kẻ đó giết đến đây rồi hai chúng ta chạy trốn, tất sẽ có một đường sinh cơ!"

"Vậy Yến công tử đâu?" Nhã Hề đột nhiên hỏi, làm cho Trịnh Nguyên Hoán không khỏi im lặng.

"Hắn sống chết gì thì cũng đều do ý trời, ta chỉ quản chúng ta có thể sống

sót hay không thôi!" Dừng một lát, Trịnh Nguyên Hoán liền tiến lên giữ

chặt tay Nhã Hề, vẻ mặt nghiêm túc: "Đi, nàng theo ta đi! Chỉ cần chúng

ta có thể sống mà rời khỏi đây, ta sẽ lập tức lấy nàng! Nàng nói không

xướng [Tử Dạ Ca], ta sẽ không xướng nữa!"

Thân mình Nhã Hề chấn động, nhìn mặt hắn: "Ngươi nói thật?"

"Là thật!" Trịnh Nguyên Hoán gật đầu: "Ta nghĩ thông rồi, mặc kệ tương lai

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!