"Kim tịch dĩ hoan biệt, hòa hội tại hà thì? Minh đăng chiếu không cục, du nhiên vị hữu kì."
Trăng sáng nhô lên cao, nước chảy róc rách xuôi về hướng đông, bài [Tử dạ ca] kia ở dưới ánh trăng giống như một dòng suối trong vắt, vừa đúng lại
cùng ánh trăng giao hòa một chỗ.
Tay trái ôm vết thương trên ngực, tay phải Tử Thanh nắm chặt dây cương, nhìn chung quanh tìm kiếm phương hướng thanh âm.
"Nhã nhi…nàng đừng sợ…ta đến đây…" Tử Thanh cảm thấy hết thảy trước mắt có
chút mơ hồ, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, lắng nghe tiếng ca trong gió
đêm: "Ở bên kia…" Kinh hoảng mở bừng mắt, Tử Thanh thúc ngựa, chạy về
phía tây con sông.
Nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập vang lên ở xa xa, khóe miệng Huyền Hoàng
công chúa khẽ cong lên: "Quả nhiên vẫn là kết quả bản cung muốn…"
Lăng Trọng nhìn Huyền Hoàng công chúa, kinh thán: "Xem ra hết thảy đều đúng
như công chúa dự liệu." Nói xong, nhìn về phía đài gỗ được dựng lên cao
cao ở giữa sông, phía trên đó có hai đơn y nữ tử bị gắt gao trói chặt,
một người bị treo lơ lửng trên đài, có một sợi dây buộc nối với đài gỗ,
là Nhã Hề rơi lệ cất cao tiếng hát, một người khác bị trói chặt trên
đài, là Triều Cẩm ảm đạm không nói được một lời.
"Chỉ cần một mồi lửa lớn nhóm lên, hai người bọn họ, một sẽ bị rơi xuống
sông chết đuối, một sẽ bị lửa thiêu sống mà chết cháy, vô luận là loại
nào cũng đều phải chịu thống khổ." Lăng Trọng lạnh lùng cười: "Kế này
của công chúa, quả nhiên khiến người ta cảm thấy thống khoái."
"Ha ha…." Huyền Hoàng công chúa nhìn thân ảnh Tử Thanh dần dần rõ ràng: "Càng thống khoái, hiện tại mới chỉ bắt đầu."
"Nhã nhi –!" Xa xa nghe thấy thanh âm Nhã Hề, Tử Thanh nhịn không được hét lên một tiếng.
Gượng cười, Nhã Hề chỉ lắc lắc đầu: "Ngốc Tử Thanh, ta biết không quản ta ở
nơi nào, nàng đều có thể tìm được ta mà…" Ánh mắt dừng lại ở phiến đỏ
tươi trên ngực nàng, lòng Nhã Hề đau nhói — nàng lại bị thương! Nàng thế nhưng lại bị thương!
"Tử Thanh…" Triều Cẩm đau lòng cúi đầu, giờ dĩ nhiên lại là ta khiến nàng
thân rơi vào tuyệt cảnh! Ta nên làm thế nào để cứu nàng, nên làm sao mới cứu được nàng?
Kéo vội dây cương, Tử Thanh kịch liệt thở gấp, hung hăng trừng mắt với
Huyền Hoàng công chúa: "Huyền Hoàng! Ta đến rồi, ngươi muốn giết ta báo
thù, cứ việc đến!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!