"An gia ca ca, cường ngạnh như thế, sao có thể thu được tâm của mỹ nhân đây?" Bỗng nhiên một vị hoàng sam công tử mang theo tùy tùng tiến vào Doanh Giang Lâu, cười nhẹ, một đôi mày ưng lại chứa thâm ý liếc Tử Thanh một cái: "Mấy ngày không gặp, thế nhưng An gia ca ca lại đã thu được một vị công tử tuấn tú như vậy làm tùy tùng, thực khiến người ta hâm mộ a."
Nhìn kĩ hoàng sam công tử vài lần, An Khánh Ân không khỏi lau một chút mồ hôi: "Là ngươi!"
"Không thể là ta sao?" Hoàng sam công tử vẫn giữ nụ cười như trước. "Ngươi để tiểu muội ta ở lại đại trạch Lạc Dương, chính mình thì chạy tới khắp vùng Biện Châu tìm mỹ nhân, tiểu muội Nhược Nhiên của ta khóc lóc với An bá bá, cẩn thận không cha ta cùng An bá bá đều tìm đến đây…"
An Khánh Ân liên tục cười làm lành: "Triều Cẩm đệ đệ, ngươi đừng vậy mà, ta đây nhận tội với ngươi." Nói xong liền phất tay với thủ hạ: "Mau bái kiến Sử gia tiểu công tử, Sử Triều Cẩm."
Sử gia? Hay là có liên quan với Sử Tư Minh (1) !? An – Sử hai nhà từ xưa tới nay đều cấu kết với nhau làm việc xấu, có lẽ chỉ cấu kết còn không đủ, nhìn xem An Khánh Ân có chút cố kỵ đối với người này như thế, hay là giữa bọn họ có quan hệ ích lợi gì?
"Yến Tử Thanh bái kiến Sử công tử." Tử Thanh ôm quyền.
Lại liếc nhìn Tử Thanh một cái thật lâu, Sử Triều Cẩm mới cười nói: "An gia ca ca, lời bồi tội của huynh vẫn lưu lại để về Lạc Dương nói với tiểu muội đi, về phần hiện tại, tiểu đệ thầm nghĩ muốn có một vật để bồi tội."
An Khánh Ân vội hỏi: "Chỉ cần bản công tử có, đều có thể cho ngươi!"
"Hảo! Ta muốn hắn!" Tay chỉ Tử Thanh, thực khiến cho Tử Thanh chấn động.
"Hảo!" An Khánh Ân liền đẩy Tử Thanh qua.
Tử Thanh sửng sốt, nhất thời không biết nên nói cái gì, lại liếc vẻ mặt Sử Triều Cẩm một cái, không phải hắn là "long dương chi phích" (2) đấy chứ?!
Sử Triều Cẩm vừa lòng cười: "Còn chưa hết, ta còn muốn…nàng –!" Ngón tay chuyển hướng, vừa lúc chỉ vào Nhã Hề vừa mới cởi bỏ trang phục diễn, bước ra từ sau tấm rèm.
"Cái này…" An Khánh Ân có chút khó xử. Một mỹ nhân đặc biệt thế này, sao có thể nói muốn liền cho đây?
"Luyến tiếc sao?" Sử Triều Cẩm cười nhẹ. "Như vậy thì ước định của Sử gia chúng ta với ngươi cũng liền…"
"Được! Được! Cho thì cho!" An Khánh Ân hổn hển thất bại buông thõng tay áo. "Giờ ta sẽ trở về Lạc Dương bồi tiểu muội ngươi!"
"Đây mới là hảo An gia ca ca." Sử Triều Cẩm nhìn An Khánh Ân mang theo thị vệ rời đi xa, mới quay lại vỗ vỗ vai Tử Thanh: "Ngươi đừng sợ, xưa nay ta là người mến tài, ngươi đi theo hắn, không đầy một tháng là tuyệt đối sẽ bị chém đầu, chẳng bằng theo ta cùng tạo nên một phen đại nghiệp!"
"Ta…chỉ sợ…"
"Năm đó Thái Tông Hoàng đế đều dùng người thì không nghi ngờ. Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ ta đều không nhìn lầm người, ngươi là một nhân tài, cứ an tâm theo ta, đến lúc đó nói không chừng còn có thể phong vương bái tướng."
Tử Thanh không còn lời nào để nói, đối với người trước mặt, thật sự là nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng hắn.
"Sử…Sử công tử…" Lâu chủ hoảng sợ, vội vàng mang theo toàn bộ gánh hát quỳ rạp xuống đất, tiễn bước được một ôn thần, nhưng kẻ còn lại dường như còn khó tống tiễn hơn.
Sử Triều Cẩm nhìn Nhã Hề: "Cô nương xướng khúc này thật động lòng người, không biết ta có thể mời cô nương uống một chén?" Nói xong, thuộc hạ đã đưa chén rượu đến trước mặt Nhã Hề.
Giương mắt nhìn Sử Triều Cẩm, sắc mặt không một tia gợn sóng, con ngươi trong suốt vừa chuyển, khoảnh khắc nhìn đến Tử Thanh, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khinh rẻ: "Lần này quả nhiên ta lại nhìn nhầm một người."
Đưa tay tiếp lấy chén, uống một hơi cạn sạch.
Trong thoáng giây, trái tim Tử Thanh như bị đao cắt, lần này thật đúng là hết đường chối cãi, cũng không cách nào biện giải.
"Hảo! Nhã Hề cô nương hào sảng như thế, không bằng lại uống thêm mấy chén nữa!" Sử Triều Cẩm lại sai người rót thêm hơn mười chén rượu, ánh mắt thâm ý nhìn Nhã Hề.
"Sử công tử, người ca hát không thể uống nhiều, bằng không cổ họng sẽ hỏng mất." Trịnh Nguyên Hoán hoảng hốt mở miệng.
Nhã Hề vội vàng ngoái đầu nhìn lại, tràn đầy cảm kích.
Sử Triều Cẩm có chút mất hứng: "Vậy ngươi uống giúp nàng đi."
Hắn cũng là người ca hát, rượu này không bao giờ được phép uống. Mặt lộ vẻ xấu hổ, Trịnh Nguyên Hoán không khỏi cấp bách hoảng hốt.
Nét ảm đạm hiện lên trong đáy mắt nàng, Nhã Hề chỉ có thể yếu ớt cười khổ. Cô độc, cô độc, từ trước tới giờ, nàng đều vẫn chỉ là một người cô độc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!