"Ân nhi, ngươi nhìn xem ngươi thích người nào, cha cho ngươi chọn trước."
Tử Thanh cố giữ ình bình tĩnh, chắc chắn không thể để ngươi chiếm tiện nghi của Nhã nhi được! Tiến lên đang định chọn Nhã Hề, dư quang lại tựa hồ thấy có hàn quang chợt lóe trong tay áo Tô Tình, nháy mắt liền lao tới Sử Triều Nghĩa mà đâm!
Quả nhiên nàng không phải một linh nhân đáng thương bình thường!
"Tô cô nương!" Cầm luôn cả thứ lấp lóe hàn quang trong tay Tô Tình, Tử Thanh đột nhiên ôm nàng vào ngực, không kịp suy nghĩ, dòng máu nóng bỏng trong lòng bàn tay đã khiến Tử Thanh không khỏi một trận đau buốt.
"Lí thị vệ đâu?" Tử Thanh hô một tiếng triệu hồi: "Mau đem tiểu mỹ nhân này đi tắm rửa! Bản công tử sẽ ra sau!"
"Ngươi! Buông!" Tô Tình giãy dụa, Tử Thanh lại ôm càng chặt.
Nhưng mà tiếng "buông" này lại làm cho Sử Triều Nghĩa trong nháy mắt lạnh như băng, Tô Tình, quả nhiên là Tô Tình!
"Rõ! Công tử!" Lí Nhược chạy vội lên, điểm một cái ma huyệt trên lưng Tô Tình, nhất thời Tô Tình mềm nhũn ngã vào lòng Lí Nhược, chỉ có thể ngoan ngoãn bị Lí Nhược dẫn đi.
"Trên đường cẩn thận, đừng để bị lạnh." Trong lời có lời, Tử Thanh vội vàng nói một câu, hoảng hốt chuyển mắt nhìn Nhã Hề, không phải ta cố ý khinh bạc Tô Tình, tuy rằng không biết vì sao nàng và Sử Triều Nghĩa có cừu hận, nhưng nếu một nhát này của nàng mà thật sự đâm trúng hắn, vậy nhất định chỉ có con đường chết!
"Công tử, mạt tướng đã biết!" Lí Nhược giúp Tô Tình khoác lên bạch cừu, cũng không quay đầu lại mà vội vàng đáp một câu, dần dần biến mất giữa đám tân khách.
Thoải mái cười, Nhã Hề chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, hít thật sâu một hơi, hiện tại là lúc nên đối mặt với kẻ thô bạo đắc tội không nổi An Lộc Sơn rồi.
Cùng lúc đó, Lí Nhược theo cửa sau ra khỏi An phủ, đi về phía cửa bắc: "Đừng nhúc nhích tiểu Tình Tử, ta mang ngươi rời khỏi Phạm Dương, vẫn là đi theo ta đi."
"Ngươi thả ta trở về, ta muốn giết hắn! Giết hắn!" Thanh âm Tô Tình run rẩy kịch liệt, tựa hồ như bị áp lực cái gì.
"Ngươi muốn giết ai?" Lí Nhược cả kinh.
"Tên bạc tình lang phụ lòng! Sử Triều Nghĩa!"
Lí Nhược run lên, hai tay buông lỏng, Tô Tình gục xuống, mặt nạ cũng vì lên tiếng trả lời mà rơi xuống – hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ, làm sao giống từng bị nước sôi làm bỏng?
"Mặc kệ từng phát sinh chuyện gì với ngươi, hiện tại mau chạy nhanh theo ta đi! Tiểu Tình tử, ta có thể cam đoan về sau sẽ không có ai lại khi dễ nàng nữa!" Lí Nhược đau lòng nâng nàng dậy, liên tục gật đầu: "Ta có thể bảo vệ tốt cho nàng!"
"Nhược tiểu thư?" Tô Tình lắc đầu: "Ta sống tiếp đến giờ, chỉ có một nguyện vọng chính là báo thù cho hài nhi ta từng có! Ngươi đừng quản ta, ngươi đi đi!"
"Hài tử từng có?" Lí Nhược càng thêm rung động: "Chẳng lẽ lúc chúng ta gặp nàng, nàng không phải là đói thành bộ dáng ấy, mà là…."
"Phải, hắn từng lời ngon tiếng ngọt, dỗ ta tin tưởng ta đã gặp được phu quân của đời mình, nhưng ai mà biết chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Từ khi biết ta hoài thai cốt nhục của hắn, hắn liền động sát tâm, bắt buộc ta phải uống thuốc phá thai, rõ ràng là muốn mạng hài tử của ta!" Lệ trên khóe mắt Tô Tình như một phiến sương mù: "Ta chỉ muốn giết hắn, hài tử của ta vô tội như vậy, hắn có thể nào ngay cả thân sinh cốt nhục cũng hạ thủ được như thế!"
"Tiểu Tình tử!" Hoảng hốt chạm vào chủy thủ trên tay nàng, Lí Nhược sợ hãi hô: "Nàng…nàng bị thương!"
Nhìn vết máu trên hồng y của mình, Tô Tình nhẹ buông tay, chủy thủ rơi xuống: "Không, không phải máu của ta, không phải…"
"Chẳng lẽ là Tử Thanh ca ca?" Lí Nhược càng thêm hoảng sợ, quay đầu nhìn đèn đuốc sáng ngời bên trong An phủ ở phía xa xa: "Bọn họ gặp nguy hiểm!"
"Thì ra hai người các ngươi ở chỗ này! Mau mau lên xe ngựa! Ta chờ các ngươi đã nửa ngày rồi!" Đánh xe ngựa, Triều Cẩm từ cửa bắc một đường tìm đến, thấy tay Tô Tình, không khỏi hỏi: "Ngươi thế nào mà lại bị thương vậy?" Đáy lòng ẩn ẩn bối rối cùng bất an.
"Đây không phải là máu của ta, là…là của Lục công tử…" Tô Tình run rẩy vô hạn, xụi lơ ngã vào lòng Lí Nhược.
"Tử Thanh!" Nhảy xuống xe ngựa, Triều Cẩm đẩy Lí Nhược: "Mau dẫn nàng đi! Nếu muộn thì các ngươi muốn ra khỏi Phạm Dương cũng khó!"
"Nhưng mà Tử Thanh ca ca bọn họ…"
"Ta sẽ dùng toàn lực cứu họ!" Triều Cẩm lỗ mãng buông một câu, gấp gáp chạy về phía An phủ, Tử Thanh, ngươi đừng có chuyện gì! Đừng có việc gì a!
"Tiểu Tình tử, đi!" Lí Nhược dìu Tô Tình lên xe ngựa, chính mình cầm dây cương, đánh xe ngựa chạy về phía cửa bắc.
Hoảng sợ nhìn lòng bàn tay đầy máu tươi, lòng Tô Tình là một mảnh hỗn loạn, hắn sẽ thế nào? An gia Lục công tử này đến tột cùng sẽ thế nào? Còn có Nhã Hề tỷ tỷ thiện lương kia nữa, cứ như vậy rời đi, nàng có thể hay không…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!