Chiêu bài Vân Lai khách điếm đập vào trong mắt, từ thật xa đã thấy có một tiểu cô nương lo lắng đứng chờ trước cửa.
"Nhã Hề tỷ tỷ, người thực làm ta sợ muốn chết mà! Chỉ hơi không để ý một chút mà đã đi mất dấu rồi!" Thấy Nhã Hề cùng Tử Thanh xuất hiện trong tầm mắt, Lí Nhược đột nhiên cười tinh nghịch: "A? Thì ra là đã tìm được lang quân? Trách không được lại lập tức không thấy thân ảnh!"
Đỏ mặt đi xuống từ trên lưng Tử Thanh, Nhã Hề vội vàng tiến lên giữ chặt tay áo Lí Nhược: "Là ta không tốt, không nói với muội một tiếng, khiến muội phải lo lắng."
Lí Nhược cười hì hì, liếc Tử Thanh một cái: "Thật ra ta cũng không lo lắng bao nhiêu, lo nhiều nhất là một người khác kìa."
"Sư phụ…" Nghe thấy thanh âm Nhã Hề, một nữ linh nhân đeo mặt nạ từ trong khách điếm chạy ra: "Sư phụ người rốt cục đã trở lại!"
"Sư phụ?" Tử Thanh vừa thấy nữ linh nhân này liền bừng tỉnh đại ngộ, trách không được hôm nay lại nhận lầm Nhã Hề! Thì ra Nhã Hề là sư phụ của người này?
Ánh mắt mới nhìn thấy Tử Thanh, nữ linh nhân kia liền kinh hoảng tránh phía sau Nhã Hề: "Sư phụ, chính là người này hôm nay xông lên đài lôi kéo ta kêu loạn lên."
"Ta…." Tử Thanh liên tục lắc đầu: "Lúc ấy ta tưởng ngươi là Nhã nhi."
Nhã Hề vỗ nhè nhẹ lưng nữ linh nhân kia: "Đừng sợ, đừng sợ, Tử Thanh là người tốt, huynh ấy không có ác ý đâu." Nói xong, Nhã Hề liền an nhiên cười với nữ tử kia: "Nàng tên là Tô Tình, là một người đáng thương ta mới gặp khi tiến vào Phạm Dương." Lại nhìn về phía Tử Thanh: "Bởi vì nàng vô ý bị nước sôi dội trúng nên bị hủy dung, thành ra mất đi tư cách dung thân ở linh nhân quán, bị quán chủ đuổi ra, thiếu chút nữa đã chết đói ở đầu đường."
"Tiểu Tình thông minh hơn so với ta, học nhạc khí một chút liền tinh thông, dọc đường đi Nhã Hề tỷ tỷ dạy ta thiệt nhiều thứ, mà ta vẫn còn thổi tiêu không nổi." Lí Nhược liên tục lắc đầu, lại xoa cái eo thon nhỏ: "Quả nhiên ta vẫn thích hợp cầm binh khí hành tẩu giang hồ hơn."
"Trong mấy ngày ngắn ngủi mà nàng có thể tinh thông mọi thứ nhạc khí sao?" Tử Thanh không khỏi sợ hãi than, nhìn con ngươi của nàng ta lóe lên sau chiếc mặt nạ mà không khỏi phân vân, thời cổ đại lại có loại thiên tài nhạc khí như vậy sao? Hay nàng đã sớm là cao thủ nhạc khí? Có thân phận gì khác? Tiến lên ôm quyền, Tử Thanh hạ giọng xin lỗi: "Hôm nay là do Tử Thanh vô lễ, còn thỉnh cô nương thứ lỗi."
"Không…không có việc gì." Tránh né ánh mắt Tử Thanh, Tô Tình lại trốn sau Nhã Hề.
"Ha ha, nhìn thấy huynh là tốt rồi." Lí Nhược tiến lên kéo tay Tử Thanh, lại kéo tay Nhã Hề, kéo hai người lại gần nhau: "Nhã Hề tỷ tỷ ta đã đưa đến bên cạnh huynh an tòan nha, ngày mai ta trở về Lạc Dương, bằng không sẽ thực khiến ca ca nổi giận, chắc chắn sẽ không cho ta về nhà mất."
Tử Thanh ha ha cười: "Cả đường đi Lí tiểu thư đã ít nhiều chiếu cố Nhã nhi, lúc này Tử Thanh đa tạ đại ân của tiểu thư."
"Không có gì, không cần khách khí, được rồi, bên ngoài giá lạnh, chúng ta đi vào rồi nói, hắc hắc." Nói xong liền lôi kéo Nhã Hề nhảy nhót đi vào khách điếm.
Đang muốn tiến vào, Tử Thanh đột nhiên nghe thấy thanh âm tiếng người đạp phải cành cây vang lên phía sau, không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trừ đầy trời tuyết rơi bên ngoài ra thì cũng chỉ có một màn đêm yên tĩnh.
"Này, ngươi còn ở bên ngoài ngây ngốc cái gì? Nhã Hề tỷ tỷ ở bên trong mà." Lí Nhược cười hì hì nhìn Tử Thanh, mặt lại đột nhiên nghiêm túc: "Hay ở bên ngoài có tiên nữ?"
"Ha ha, Lí cô nương lại chê cười ta rồi." Tử Thanh vừa bước vào khách điếm, phía sau lại vang lên âm thanh tiếng đạp phải nhành cây.
"Kỳ quái?" Lí Nhược cảnh giác nhíu mày.
"Kỳ quái cái gì?" Nhã Hề hỏi.
Lí Nhược nhìn nhìn khách điếm: "Ta đột nhiên cảm thấy như có người theo dõi chúng ta, còn có nơi này nữa, im lặng bất thường."
Một câu khiến Tử Thanh bừng tỉnh!
Hôm nay là hội hoa đăng nguyên tiêu, giờ phút này hội hoa đăng còn chưa đến thời điểm chấm dứt, vì sao ngoài cửa khách điếm lại một bóng người cũng không có?
Tử Thanh tiến lên: "Mau vào phòng đi, tối nay có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì đó?" Cầm lấy tay Nhã Hề, Tử Thanh mỉm cười: "Yên tâm đi, có ta ở đây, lúc này sẽ không để cho nàng bị thương tổn nữa!"
Gật đầu, Nhã Hề kiên định tin tưởng: "Ừ, ta cũng không muốn chàng bị thương."
"Ha ha, mau vào phòng đi!" Đi theo ba người Nhã Hề vào phòng khách, mới đóng cửa lại, Lí Nhước lấy tốc độ cực nhanh thổi tắt nến.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ khách phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập.
"Lí cô nương…"
"Suỵt…"
Tử Thanh vừa định nói chuyện liền bị Lí Nhược ngăn lại: "Ngươi có nghe được phía trên có âm thanh gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!