"Ngươi ngày hôm nay, cùng ngươi trong dĩ vãng, người nào mới chân chính là ngươi?" Thật không ngờ Tử Thanh lại đột nhiên hỏi câu này, Triều Cẩm giương mắt chạm phải ánh mắt nàng, nhãn tình tràn ngập ưu thương, là đối với mình sao?
Triều Cẩm hít một hơi: "Có gì khác nhau sao?"
"Có."
"Bắt đầu từ ngày ta sinh ra đã không có lựa chọn rồi, ta chỉ có thể trở thành lợi thế lớn nhất của mẫu thân, giữa vô số nữ nhân Sử gia mà đạt được một chút chiếu cố từ phụ thân. Ta không thể giống tiểu muội mặc hồng trang, chỉ có thể cùng mẫu thân bày kế lập mưu khiến nữ tử ở hậu viện nảy sinh mâu thuẫn với nhau." Hít một hơi, Triều Cẩm cười nhẹ: "Cho nên ta biến thành tiểu công tử tâm cơ nhất của Sử gia, biến thành nhi tử mà phụ thân yêu thích nhất.
Cả đời này của nương đã phải chịu rất nhiều đau khổ, hy sinh nhiều lắm mới có thể đổi được hai đại gia thần của Sử gia là Lăng gia giúp duy trì, chỉ có khi ta đoạt được thế tử vị mới có thể xứng đáng được với công sức của người." Nhìn con cá bơi lội dưới đình thủy tạ, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống: "Ta không muốn uy hiếp ngươi, tuyệt không muốn, nhưng ta chỉ sợ…sợ…sợ ngươi không chịu tiếp tục làm thiếp thân thị vệ của ta."
"Tử Thanh chẳng qua chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, công tử người thật sự quá xem trọng ta rồi. Nói không chừng rồi có một ngày công tử người sẽ giết ta, sẽ cảm thấy phần tâm ý này đã phó thác uổng." Tử Thanh nửa đùa nửa thật nói, sau đó lại nghiêm túc hỏi: "Khi chúng ta lên đường có thả ba người Hoắc gia không?"
"Có, chỉ cần chúng ta vừa ly khai Biện Châu, Thứ sử đại nhân sẽ thả người." Triều Cẩm gật đầu, bỗng nhiên cười: "Vậy ngươi vẫn nguyện ý làm thiếp thân thị vệ của ta?"
Mày Tử Thanh khẽ dãn: "Công tử đã kề đao trên cổ ta rồi, ta làm sao còn dám nói không?"
"Loạn An Sử" sắp xảy ra, Triều Cẩm a Triều Cẩm, cho dù ngươi lên làm thế tử, cũng bất quá chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chung quy cũng bị Đại Đường trấn áp mà thôi, đưa ngươi bình yên về nhà, có lẽ là việc duy nhất mà ta có thể làm vì ngươi.
Triều Cẩm thở dài một hơi: "Ta còn cứ nghĩ là không thể…"
"Công tử, còn một việc ta muốn nói với người." Tử Thanh liếc mắt nhìn bốn phía, xác định không có thân ảnh Lăng Trọng rồi mới mở miệng: "Rốt cuộc Lăng gia đối với mẫu tử hai người có bao nhiêu phần trung thành thì ta không biết, nhưng mà Lăng Trọng người này cũng vạn vạn lần không thể dễ tin được. Hắn cùng với Sử gia tiểu thư kỳ thật…kỳ thật quan hệ không bình thường."
Triều Cẩm nhíu mày: "Sao lại không bình thường?" Cho tới bây giờ nàng cũng chưa hiểu rõ Lăng Trọng, bởi vì hắn luôn là một bóng ma, xoay quanh nỗi bất lực trong lòng nàng.
Tử Thanh không biết nên nói ra lời thế nào: "Chính là…nói đúng ra thì hai bọn họ không phải chỉ là gia thần và tiểu thư, mà là…tình nhân."
Thân mình Triều Cẩm chấn động, không thể tin được vào tai mình: "Ngươi nói Lăng Trọng cùng tiểu muội…bọn họ…"
Dường như Tử Thanh bỗng nhiên nhớ tới cái gì: "Dấu vết tìm thấy trên người bạo dân đánh lén hôm qua để lại, Lăng Trọng cũng tham gia phân tích?"
"Không sai, tín vật của Sử gia đúng là do Lăng Trọng tìm ra." Triều Cẩm gật đầu.
"Nếu là đánh lén, sao có thể ngu đến nỗi mang theo vật có liên quan đến chủ sử phía sau mà hành động?" Tử Thanh bối rối, nếu trên tivi mà có phim nào diễn như vậy, khẳng định sẽ bị người xem nói nhà biên kịch là "tiểu bạch" a!
"Điều này…" Trong lòng Triều Cẩm đột nhiên dâng lên một tia sợ hãi. Lăng Trọng hắn, đến tột cùng thì che giấu cái gì?
Tử Thanh ôm quyền: "Còn thỉnh công tử sau này lưu tâm nhiều hơn."
Triều Cẩm gật đầu, nhìn Tử Thanh một cái thật sâu, muốn nói lại thôi. Ngươi vẫn cùng ta đi tiếp chứ?
Tử Thanh né tránh ánh mắt của nàng: "Công tử…nên xuất phát thôi."
"Ừ." Triều Cẩm nhẹ nhàng thở dài: "Lúc này đây, không cho phép ngươi lại thất trách."
Tử Thanh lắc đầu cười, theo Triều Cẩm li khai nhà thủy tạ.
***
Một chi đội ngũ đón dâu chậm rãi ra khỏi cửa thành Biện Châu, phía sau có một chiếc xe ngựa chất đầy đồ cưới, tiếng pháo nổ một tiếng lại cao hơn một tiếng, hai thớt tuấn mã cao to đi song song bảo vệ kiệu hoa, một người cương mãnh ngạo nghễ, một người rạng ngời thanh tú, đoàn người một đường đi tới khiến cho vô số người dừng chân chờ xem.
Đồng thời như thế, Hoắc Hương cùng nhị lão Hoắc gia bị bí mật đuổi về nhà.
Thứ sử tự mình chuẩn bị một cỗ xe ngựa tốt, yêu cầu Lưu bà mối cùng toàn bộ lễ đội đón dâu thay ra hồng trang, ngồi xe ngựa đến ngoại ô Đông Đô trước, đã có người chuẩn bị sẵn sàng để tiếp ứng bọn họ, đưa tân nương Hoắc Hương bình yên tới Lí phủ.
Một bách tính nho nhỏ sao dám nói "không"? Tuy rằng không biết vì sao Thứ sử đại nhân lại làm vậy, nhưng có thể đem nữ nhi bình yên gả tới Lí gia Lạc Dương, đối với nhị lão Hoắc gia cùng Lưu bà mối mà nói thì đã là may mắn lắm rồi, làm sao còn dám không đáp ứng?
Lén lút cùng thấp thỏm không yên, ba người Hoắc gia cùng Lưu bà mối ngồi trên xe ngựa, cũng ra khỏi thành Biện Châu.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!