Ánh đèn lay động, ta nhìn khuôn mặt gầy gò của hắn, nhất thời không biết nên nói gì.
Nhiếp Hàn Sơn nhìn ta, mở lời trước, phá vỡ sự im lặng: "Tình hình Hồn Dương Thành thế nào rồi?"
"Trong thành tạm thời vẫn ổn, chỉ là khi đại quân vây thành, đã có không ít người tử trận. Hiện tại lòng dân vẫn còn yên ổn, chỉ là việc tái thiết sau chiến sự cùng khoản tuất phí cho binh sĩ và bách tính thương vong cần nhanh chóng theo kịp."
"Ừm, Triệu quan đang kiểm kê rồi, chờ hắn tổng hợp là được."
"Ngoài ra... còn một chuyện nữa, ta phải nói với chàng." Ta cắn môi, có chút ngại ngùng.
"Chuyện gì?"
Ta mím môi, kể lại toàn bộ chuyện đến nhà Hà lão gia cướp thuốc.
"Thật sự là lúc đó tình hình khẩn cấp, ta cũng không còn cách nào khác."
Cứ tưởng hắn sẽ có chút tức giận hoặc khó chịu, nhưng lại ngoài dự đoán của ta, trong mắt hắn ánh lên ý cười.
"Vậy nên chàng phải giúp ta!"
Thấy vậy, ta vội vàng nói thêm một câu.
"Được!" Nhiếp Hàn Sơn cười đáp, "Gan thật lớn, lúc đi không sợ xảy ra chuyện sao?"
"Sợ." Ta bất đắc dĩ xòe tay, "Trong y quán nằm la liệt thương binh, đang chờ cứu mạng, có sợ cũng phải đi."
"Vất vả rồi."
"So với mọi người, những việc ta làm thật sự quá nhỏ bé, bây giờ chiến sự đã bình, vậy tiếp theo chàng định làm gì?"
Hổ Phách không biết tại sao, lâu như vậy vẫn chưa quay lại, ta khát nước, tự rót cho mình một chén nước, từ từ uống, tiện miệng hỏi.
Đây không phải là một câu hỏi khó, nhưng hắn lại ngây người tại chỗ, một lúc lâu sau, mới mở miệng nói: "Tạm thời... chưa nghĩ tới."
"Đánh bại Hung Nô, khiến chúng không dám xâm phạm Đại Hạ ta nửa bước, từ thời tổ phụ ta đã là tâm nguyện cả đời của Nhiếp gia chúng ta, những năm qua, ta gần như dành toàn bộ thời gian cho việc này, chiến trường vô tình, không biết khi nào sẽ bỏ mạng nơi sa trường, chuyện sau này, ta chưa nghĩ tới."
"Không vội, sau này còn nhiều thời gian." Ta cười một tiếng.
Thấy Hổ Phách vẫn chưa quay lại, ta đứng dậy: "Ta đi xem sao, sao còn chưa mang tới?"
Vừa mở cửa, liền thấy Hổ Phách và Vương mụ bưng canh nóng và cơm, lén lút đứng trước cửa.
Thấy ta ra ngoài, hai người giật mình, suýt nữa làm đổ đồ trên tay.
"Tiểu..."
"Đưa đồ cho ta." Ta nhìn Hổ Phách với ánh mắt nửa cười nửa không.
Hổ Phách rụt đầu, có chút không dám nhìn ta, cười gượng.
Ta lườm nàng ta một cái, nhận lấy đồ, vừa quay người lại đã thấy khuôn mặt tươi cười của Nhiếp Hàn Sơn.
11
"Ăn đi, có đủ không?" Ta hỏi.
"Đủ rồi."
Dường như vì đại sự đã định, lúc này trông hắn có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!