Chương 5: (Vô Đề)

Editor: Tầm Nhiên

Dưới sự thúc giục của Liêu thị, Kỷ Chương nhanh chóng an bài cho con gái lớn của mình và Lục công tử gặp nhau.

Từ gia bên ấy hình như cũng rất hài lòng về Kỷ Nguyệt.

Trong sân, Từ tam phu nhân vô cùng quan tâm kéo tay Kỷ Nguyệt, hỏi han ân cần. Liễu thị thì ngược lại, sốt sắng trong lòng bà từ từ biến mất.

Kỷ Dao không biết vì sao, nàng thấy Lục công tử cũng không tệ lắm, tính cách khá ôn hòa, hẳn là mộtngười trượng phu biết quan tâm.

"Mẹ, Lục công tử không tốt ạ?" Nàng thử thăm dò.

Liêu thị thấp giọng trả lời: "Tiểu cô nương hỏi chuyện này làm gì?"

"Con cũng lo cho tỷ tỷ mà." Kỷ Dao chớp chớp mắt: "Hôm nay đến không phải vì để xem mắt Lục công tử ư? Mẹ nghĩ con không biết hả?"

"Lục công tử..." Liêu thị kiềm lại không nói tiếp. Bà vừa bảo Chu ma ma dùng bạc hối lộ cho ma ma của Từ gia để hỏi thăm. Té ra, Lục công tử có thông phòng, mười bảy tuổi đã bắt đầu ngủ bên ngoài. Liêu thị không thích, trượng phu của bà rất biết tự ràng buộc mình, không có thói quen này, bà muốn cô gia nhà mình cũng không được có.

Chuyện này mà đã bắt đầu, thì ai biết sau này y có nạp thiếp hay không?

Nhà bọn họ không có kiểu "truyền thống" này!

Bà không thể để con gái mình chịu uất ức.

Kỷ Chương chẳng hay biết gì, còn tưởng thê tử hài lòng. Sau khi về nhà, ông cười híp mắt nói: "Chỉ thiếu việc chọn ngày lành nữa thôi."

"Chọn ngày lành cái quái gì?" Liêu thị liếc xéo ông: "Quên chuyện này đi, Nguyệt nhi của chúng ta không thể gả đến nhà bọn họ. Lần sau đi xem mắt Tưởng công tử lại thử xem. không, thiếp sẽ cho người thăm dò trước rồi nói tiếp, đỡ phải phí thời gian."

"Sao thế?" Kỷ chương không hiểu thế nào, hỏi.

"Lục công tử có thông phòng!"

"Thông phòng." Kỷ Chương hiểu ý, gãi đầu nói: "Rất nhiều công tử của những đại gia tộc ấy đều có thông phòng, hình như đây là chuyện bình thường..."

Câu nói này chọc phải tổ ong vò vẽ, Liêu thị cất cao giọng: "Gì chứ, chuyện bình thường? Này gọi là chuyện bình thường à? không cẩn thận thì con thị thiếp có thể được sinh ra! Chàng muốn để Nguyệt nhi làm mẹ cả của người ta đúng không? Đến lúc ấy, một nhà có đến vài thứ tử thứ nữ, đúng là cực kì náo nhiệt..." nói rồi, bà lại nhìn Kỷ Chương chằm chằm, hỏi tiếp: "Có phải trong lòng chàng cũng muốn có một thông phòng không?"

Kỷ Chương vội vàng giải thích: "không có, không có mà. Tú nhi, ta chưa từng có ý nghĩ như thế..."

"Ai biết chàng có nghĩ thế không, thiếp cũng chẳng phải sâu trong bụng chàng." Liêu thị rất thất vọng với thái độ vừa rồi của Kỷ Chương, sao ông có thể dễ dàng khoan nhượng cho việc cô gia có thông phòng thế chứ?

Thấy Liêu thị tức giận, Kỷ Chương rất bối rối, cũng rất uất ức.

Cho đến giờ, trong lòng ông chỉ có mỗi mình Lưu Tú. Những cô gái khác, đến một cái liếc mắt ông cũng không thèm nhìn. Chẳng qua là ông hơi sơ ý, không nghĩ thấu đáo như thế.

Kết quả lại bị Liêu thị quy chụp lung tung.

"Tú Nhi, ta nói những người đó có thông phòng là chuyện bình thường, nhưng không nói sẽ gả Nguyệt nhi cho hắn. Việc này là do ta sơ sót! Ta không thăm hỏi rõ ràng!" Ông kéo tay của Liễu thị: "Nương tử, ta có thể thề với trời, nếu lòng ta có nửa suy nghĩ phản bội nương tử, ta tình nguyện bị..."

Liêu thị vươn tay che miệng ông lại: "nói xàm gì đấy? Ai cho chàng thề?"

Giận thì giận, nhưng trượng phu của bà đúng là một người thành thật. Bà thấy ông gấp gáp như thế thìsớm đã tha thứ, sao còn bắt ông thề nữa chứ?

"Nếu chàng đã biết mình sơ sót, thì việc hôn sự này đừng nhắc lại nữa." Liêu thị thở dài: "Vốn nghĩ là đãcó thể định được chuyện chung thân đại sự của Nguyệt nhi rồi chứ."

"Ta sẽ chú ý thay Nguyệt nhi." Kỷ Chương trấn an, cam đoan nói với bà: "Lần này nhất định sẽ khôngcó thông phòng."

Có thể thấy, ông vẫn rất để tâm đế ý kiến của bà, Liêu thị nở nụ cười.

Nụ cười này làm cho bà cực kì quyến rũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!