Chương 47: (Vô Đề)

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Đừng nói là Kỷ Dao, ngay cả Hoàng Thái hậu cũng phải nhìn Tống Diệm một cái.

Tống Diệm nói: "Kỷ cô nương và Yên Yên vô cùng hợp nhau, ta cũng xem ngươi như muội muội mà đối đãi."

Thái tử xem nàng là muội muội....

Kỷ Dao có chút bất an, nàng thực sự không quen Thái tử.

Phúc Gia công chúa ở bên cạnh cười vui vẻ nói: "Nếu như vậy thì tốt rồi, ta chính là thiếu một tỷ tỷ đó! Kỷ cô nương, nếu ngươi là muội muội của Đại ca, vậy thì chính là tỷ tỷ của ta."

Nàng không dám nhận đâu.

Kỷ Dao chuyển mắt: "Công chúa không phải có một vị Hoàng tẩu sao, ta nhớ rõ Kiều cô nương rất dịu dàng, làm tỷ tỷ là thích hợp nhất."

"Đúng vậy, ta cũng rất thích Hoàng tẩu, nhưng gần đây Hoàng tẩu không thoải mái, nếu không nhất định sẽ tới đây tương bồi.

Cái gì mà không khỏe, rõ ràng là tôn nhi sợ thê tử bị ủy khuất, Hoàng Thái hậu trừng mắt nhìn Tống Diệm, tôn nhi này đúng là không biết cố gắng. Trước đây còn biết quyết tranh hơn thua với Tống Vân, nhưng hiện tại sau khi làm xong chuyện Hoàng thượng giao phó, liền cả ngày điên loan đảo phượng với Kiều An.

Nếu không phải nàng ta tính cách dịu ngoan, sinh ra cũng không phải bộ dáng yêu mị lẳng lơ, bà sẽ thật sự cho rằng là hồ ly tinh đấy.

Khi Thái Hậu suy nghĩ, Kỷ Nguyệt đã đến.

Lại lần nữa nhìn thấy Thái hậu, Kỷ Nguyệt vô cùng cẩn thận, nhưng hiện nay đã là phu nhân, cũng không thể tiến cung hầu hạ nữa đi, nàng ấy hành lễ với Thái hậu, Thái tử.

Mấy tháng không thấy, nữ nhân này càng ngày càng xinh đẹp, Thái hậu nghĩ, khi chưa gả cho người, còn thiếu một chút ý nhị, lần này thực sự là giống người kia như đúc, e rằng Hoàng thượng nhìn thấy cũng sẽ chấn kinh. Bà xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, ánh mắt híp lại.

Phúc Gia công chúa kéo cánh tay Kỷ Nguyệt, vô cùng yêu thích: "Lâu rồi không gặp, Tạ phu nhân, biệt lai vô dạng?"

Nghe thấy ba chữ Tạ phu nhân, Kỷ Nguyệt cười cười: "Lễ vật lần trước của Công chúa, ta vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm tạ. Ta rất tốt, làm phiền Công chúa nhớ đến."

"Tạ ơn cái gì, ngươi vẽ nhiều tranh cho ta như vậy, là điều nên làm, nếu thực sự muốn cảm tạ, không bằng lại vẽ cho ta một bức tranh cò trắng?" Nàng ấy chỉ cho Kỷ Nguyệt xem, "đáng tiếc ngày đó ngươi không tới, chỉ có Nhị cô nương ở hồ Chân Châu, ngày đó ta bắt được hai con, càng nuôi càng béo."

Trong hồ đầy cá, không béo mới là lạ, Kỷ Nguyệt mím môi cười: "Đúng là xinh đẹp, vậy hiện tại ta liền vẽ cho Công chúa."

"Được!" Phúc Gia công chúa đã sớm đợi lời nói này của Kỷ Nguyệt, lệnh cho cung nữ bố trí bàn án, này biện bút mực giấy và nghiên mực.

Kỷ Nguyệt bắt đầu vẽ tranh.

Nhìn từ mặt nghiêng, đường nét cực giống, ánh mắt Thái Hậu nhìn không chớp mắt, Kỷ Dao nhìn thấy, trong lòng bồn chồn lo lắng, tổng cảm thấy hôm nay Thái hậu có chút quỷ dị.

Bà sẽ không....

Nhưng tỷ tỷ đã gả cho người rồi!

Kỷ Dao vẫn rất lo lắng, đứng dậy đi tới bên cạnh tỷ tỷ.

Kỷ Nguyệt không dừng bút, hết sức chuyên chú.

Kỷ Dao nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, tỷ ở Tạ phủ có tốt không? Lão phu nhân và Nhị phòng có từng làm khó tỷ? Nếu thực sự không được, liền trở về nhà ở, nhà chúng ta hiện nay to lắm."

Kỷ Nguyệt mỉm cười.

"Tỷ cười cái gì?"

"Có phải mẫu thân bảo muội hỏi?"

"không sao, trước khi tới đây tỷ có gặp Tổ mẫu và Nhị thẩm, bọ họ có bất mãn, còn dự định muốn phụ thân dàn xếp, chăm sóc Tạ Minh Thiều một chút, nhưng bị tỷ cự tuyệt rồi." Kỷ Nguyệt dừng một lát, "chuyện này muội đừng nói cho phụ thân và mẫu thân biết, tỷ chỉ nói cho muội."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!