Chương 43: (Vô Đề)

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Chuyện ở hồ Chân Châu, Tạ Minh Châu mất mặt trước các vị cô nương, một thời gian sau không dám ra ngoài, nghĩ tới sự vô tình của Tống Vân, ả ta không biết đã đập vỡ bao nhiêu đồ nữa.

Nha hoàn bên người cũng phải chịu tội, mấy ngày nay không dám lại gần ả ta.

Tạ Minh Thiều nhìn bọn nha hoàn đều trốn ở dưới hiên nhà, liền biết muội muội lại tức giận rồi, hắn ta bước nhanh vào sương phòng.

"Minh Châu, muội lại nhốt bản thân ở trong phòng rồi?"

Nếu không còn có thể làm gì?

Ngày đó không chỉ Tống Vân, ngay cả Phúc Gia công chúa cũng không giúp ả ta, mấy cô nương kia không biết ở sau lưng chê cười ả ta như thế nào, ả ta thực sự không muốn gặp người nữa.

"Sở vương điện hạ ở Vân Hòa Cư," Tạ Minh Thiều nói, "từ trước ta đã đáp ứng muội...."

Nhắc tới người này, Tạ Minh Châu yêu hận đan xen, cắn răng nói: "hắn ở Vân Hòa Cư thì làm sao? Ca ca còn không rõ chuyện ngày đó hay sao, đến nay không ai không biết, cho dù muội có đi gặp, hắn có thể thích muội sao?"

"Cho nên muội muốn từ bỏ rồi?" Tạ Minh Thiều lạnh lùng nói, "ta nói cho muội biết, không chỉ Sở vương điện hạ, phu thê Tạ Minh Kha cũng có mặt ở đó, còn có Kỷ Dao kia...."

"Cái gì? Tiện nhân kia cư nhiên cũng ở Vân Hòa Cư?" tròng mắt Tạ Minh Châu bỗng chốc mở lớn, lạnh lùng nói, "sao nàng ta lại ở đó? Lẽ nào là đi gặp mặt riêng với Tống Vân?" nhất định là vậy, nếu không sao có thể trùng hợp như vậy? không ngờ Tống Vân lại yêu thích tiện nhân kia như vậy.

"Ca ca," Tạ Minh Châu kéo tay áo Tạ Minh Thiều, "huynh nhất định phải giúp ta báo thù!"

"Đương nhiên, nếu không sao ta phải nói với muội làm gì? Muội liền đợi tin tức tốt đi." Tạ Minh Thiều cong khóe miệng, lộ ra nụ cười âm độc.

Lúc này Tạ Minh Kha đang uống trà với Tống Vân.

Đối với Sở vương điện hạ này, Tạ Minh Kha vẫn luôn có hảo cảm, nếu không hôm nay cũng sẽ không tới đây gặp mặt, trong lòng y, vẫn luôn cảm thấy Sở vương điện hạ thích hợp với Đông cung, càng thích hợp trở thành một vị trữ quân.

Tống Vân tao nhã lịch sự, đầy bụng kinh luân, nói chuyện với Tạ Minh Kha rất hợp nhau.

Mặc dù hai bên đều không thể hiện rõ, nhưng Tạ Minh Kha đã biết rõ ý tứ của Sở vương điện hạ, hi vọng y có thể dốc sức cho hắn ta, phụ tá hắn ta đăng lên Hoàng vị. Nhưng Tạ Minh Kha cũng không đồng ý ngay lập tức, với tình thế hiện nay, thái độ của Hoàng thượng không rõ ràng, mà Thái tử cũng không buồn nản như trước, nếu như bị cuốn vào vòng tranh đấu này, bản thân y thất bại thì cũng thôi, nhưng Kỷ Nguyệt nên làm thế nào?

Cho dù thưởng thức Tống Vân, nhưng Tạ Minh Kha đã có thê tử, cho nên càng cẩn thận hơn trước đây, hắn không chỉ phải suy nghĩ cho một người nữa rồi.

Khi hai người kia trò chuyện, Kỷ Nguyệt và Kỷ Dao cũng đang nhàn nhã thích ý uống trà.

Hải Đường viên trong Vân Hòa Cư, là Tạ Minh Kha đặc biệt chọn lựa cho họ.

Xung quanh nhà trúc thanh tịnh đẹp đẽ, hoa hải đường nở rộ, giống hệt những đám mây hồng theo từng đóa từng đóa, vị trí dưới cây hải đường cách nhà trúc gần nhất có bày một bộ bàn ghế gỗ, còn có hai con cừu tuyết trắng, trên cổ có đeo chuông lục lạc nho nhỏ, khi đi lại liền kêu đinh đang đinh đang. Ở phía sau nữa, là một bãi cỏ xanh mướt, nở đầy trăm loại hoa dại, hấp dẫn bươm bướm bay tới.

Kỷ Dao ngồi trên ghế mềm, xem mấy bức tranh của Triệu Chân treo trên tường trúc, cảm khái nói: "Muội ở đây mấy ngày cũng không thấy buồn chán."

Kỷ Nguyệt cũng rất vừa lòng, cầm bút lông ở trên bàn lên, vẽ hai con cừu kia: "Chẳng trách Vân Hòa Cư nổi tiếng trong Kinh Thành như vậy, chủ nhân phía sau xác thực là phải bỏ ra không ít tâm tư.

"Là tiêu tốn một đống tiền đi." Kỷ Dao nhướng mày, đem non xanh nước biếc, phong cảnh điền viên chuyển tới Kinh Thành, đó là quy mô tầm cỡ nào cơ chứ?

Nàng xán lại xem tỷ tỷ vẽ tranh: "Có điều tỷ phu đúng là hiểu tỷ tỷ, không phải tỷ tỷ thích tác phẩm của Triệu Chân hay sao?" Nàng chọc chọc Kỷ Nguyệt, "tỷ tỷ, dịp trước không thấy tỷ đạp thanh, tỷ và tỷ phu ở trong nhà không ra ngoài sao?"

Kỷ Nguyệt đỏ mặt, sẵng giọng: "Muội hỏi làm gì?"

"Muội hiếu kì mà!"

Kỷ Nguyệt không thèm để ý nàng: "Lại náo, ta đều không vẽ nổi nữa rồi."

Thấy mặt nàng ấy càng ngày càng đỏ, Kỷ Dao dừng lại, trong lòng trộm cười.

Mặc dù hai tỷ muội ăn mặc giống công tử, nhưng dung mạo thanh lệ, làm sao có thể che dấu được chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!