Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Đại nam nhân không tiện nhìn chằm chằm cô nương.
Tống Vân thu hồi ánh mắt, hỏi thăm Dương Thiệu: "Dương đô đốc cũng có nhã hứng tới xem thủy điểu?"
"Đúng vậy, vi thần ngẫu nhiên sẽ tới, chỉ không ngờ năm nay lại náo nhiệt như vậy, Công chúa đã bắt được cò trắng chưa?" Lúc thu lưới hắn ở gần đây, đại khái đoán được chuyện gì xảy ra.
Tống Thụy vẫn luôn xem kịch hay, trong lòng thầm nghĩ nhất định là Dương Thiệu tới đây vì Kỷ Dao, trong lòng hắn ta đương nhiên sẽ có tính toán.
Mấy năm gần đây, Tống Vân ngoại trừ được Hoàng thượng yêu thích, còn nhận được sự ủng hộ trong triều, hiển nhiên là một đối thủ vô cùng mạnh. Mà Dương Thiệu là người trẻ tuổi nổi bật xuất sắc trong đám đại thần, giả sử hai người này kết oán, nhất định là một phen tranh đấu, bản thân mình lại có thể ngư ông đắc lợi.
hắn ta cười chỉ vào hộ vệ trước mặt: "Bọn họ dùng lưới bắt được hai con, lần này Yên Yên có đồ chơi thú vị rồi."
"Vậy sao? Có hai con à!" Phúc Gia công chúa vô cùng vui vẻ, nhảy cẫng lên, "ta phải đi xem xem", lại dặn dò Kỷ Dao, "Kỷ cô nương, ngươi bị thương rồi phải nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải bồi ta, lần sau ta mời ngươi tiến cung xem cò trắng."
Loại cò trắng này bay trên trời, làm sao để nuôi dưỡng, trừ khi buộc nó lại? Kỷ Dao cảm thấy căn bản không thể nuôi được, đương nhiên nàng cũng không nhiều lời, chỉ đáp ứng một tiếng.
Phúc Gia công chúa nhanh bước đi về phía trước.
Lúc này bên hồ chỉ còn lại Kỷ Dao, Tống Thụy đánh giá một chút, phát hiện tiểu cô nương này có vài phần tư sắc, đứng gần bờ hồ, gió thổi váy áo bay bay, ẩn ẩn có thể nhìn thấy eo thon, hai chân thon dài, nếu như qua hai năm nữa, nhất định là kiều diễm động lòng người.
hắn ta tiến lên hai bước: "Kỷ cô nương, thương thế của ngươi thế nào?"
Cử động này liền hấp dẫn sự chú ý của hai người khác.
Dương Thiệu sắc mặt âm trầm, thầm nghĩ một Tống Vân còn chưa đủ, lẽ nào Tống Thụy cũng muốn đạp một chân hay sao? Sao trước đây hắn không hề phát hiện ra Kỷ Dao có thể trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy!
"không sao." Kỷ Dao đương nhiên không thèm để ý tới Tống Thụy, kiếp trước ca ca bắt tay với Tống Thụy đối phó Tống Vân, kết quả thất bại thảm hại, kiếp này đương nhiên phải cách càng xa càng tốt.
"Ta thấy vẫn nên chú ý một chút, hơi chút sơ ý...." Tống Thụy cố ý làm ra bộ dáng của kẻ ăn chơi đàn đúm mà tiến lên, cách gần như vậy, mùi thơm trên người tiểu cô nương lập tức truyền tới, hình như là mùi hoa quế, có chút ngọt.
Các Hoàng tử đều chảy dòng máu Tống gia, tổ tiên chính là mỹ nam tử nhẹ nhàng, Tống Thụy này cũng lớn lên vô cùng anh tuấn, nhưng cử chỉ như vậy đúng là dọa Kỷ Dao sợ chết khiếp, vội vàng lùi ra phía sau.
Bên hồ nguy hiểm, rất có khả năng bị trượt ngã, Tống Thụy vốn dĩ chỉ muốn kích thích mẫu thuẫn giữa Tống Vân và Dương Thiệu trở nên gay gắt mà thôi, nhưng thấy Kỷ Dao tránh né, hình như rất không thích hắn ta, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần tức giận, thầm nghĩ Kỷ Dao này cũng giống như các cô nương khác, đều chỉ ái mộ Tống Vân?
hắn ta kém Tống Vân ở điểm nào? Tống Vân chỉ là chiếm trước tiên cơ, lại có mẫu thân Hoàng Quý phi trợ giúp, hắn ta thì sao, mẫu phi của hắn ta đã sớm tạ thế, không giống Thái tử điện hạ còn có Thái hậu yêu thương.
hắn ta giơ tay giữ chặt Kỷ Dao: "Kỷ cô nương cẩn thận, đừng để rớt xuống hồ, nếu không thành lỗi của ta rồi."
Trong mắt nam nhân như có ánh lửa vụt qua, giống như độc xà ẩn nấp, trước đây Kỷ Dao chưa từng tiếp xúc với Tống Thụy, lúc này lại cảm thấy cả người lạnh buốt, bật thốt ra: "Ngài buông tay..." lại sợ làm hắn ta tức giận, nhỏ giọng nói, "Điện hạ, ta đứng rất vững, sẽ không rơi xuống nước, xin hãy buông tay."
Cánh tay trong tay hắn ta tinh tế tới mức dường như chỉ cần bẻ liền gãy, cách lớp áo có thể cảm nhận được làn da mượt mà ở bên dưới, hắn ta vẫn không buông tay ra, mà đợi cá cắn câu.
Dương Thiệu và Tống Vân gần như là tiến tới cùng lúc.
Tống Vân nói: "Tam đệ, ngươi làm gì vậy? Còn không buông Kỷ cô nương ra!"
Tiếng gào thét đó, mười phần uy nghiêm, hiển nhiên là vô cùng tức giận, Dương Thiệu thầm nghĩ, rốt cuộc là vì hành động hoang đường của Tống Thụy, hay là vì Kỷ Dao bị nam nhân khác đụng vào? Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ, bước lớn tiến lên, một phát tách tay của Tống Thụy ra: "Tam điện hạ ức hiếp kẻ yếu như vậy, truyền tới tai Hoàng thượng, không biết ngài sẽ giải thích thế nào?"
Hay cho một Đô đốc, ngông cuồng hơn cả những gì hắn ta nghĩ, nhưng Tống Thụy nhẫn nhịn, nhướng mày nói: "ngạc nhiên như vậy làm chi, ta chỉ là lo lắng cho Kỷ cô nương, còn có thể làm gì nàng sao?" Nhìn Tống Vân một cái, "Nhị ca, nếu phía trước có cô nương ngã ra đất, huynh đều mắt điếc tai ngơ, sao hôm nay lại khác thường như vậy?"
Vì muốn trở thành Sở vương phi, một vài cô nương chính là giở trăm loại thủ đoạn, Tống Thụy nhìn thấy cũng được đại khai nhãn giới.
Sắc mặt Tống Vân hơi đỏ: "Ta là sợ đệ hành vi không đoan chính, rước lấy chê trách, bình thường Phụ hoàng dạy bảo đệ như thế nào, đệ đều quên rồi hay sao?"
Che dấu cũng không có tác dụng gì, Tống Thụy cười cười, xin lỗi Kỷ Dao: "Kỷ cô nương, xin thứ lỗi ta đã mạo phạm."
Chẳng có một chút chân thành nào, Kỷ Dao nghĩ tới thần sắc vừa rồi của hắn ta, ẩn ẩn có chút bất an, không biết Tam hoàng tử có chủ ý gì, đang định đáp lại vài lời khách sáo, lại nghe thấy Dương Thiệu nói: "Ắt hẳn hai vị Điện hạ có chuyện nhà muốn nói, vi thần xin cáo lui trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!