Chương 36: (Vô Đề)

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Buổi tối, Kỷ Dao nằm mơ.

Trời ngày hè, ve sầu trên cây kêu râm ran, nàng ngồi trước gương trang điểm, vẽ mày tô môi, mặc bộ váy sam màu vàng tơ, dưới sự thúc giục của Mộc Hương, nàng nhanh chóng chạy ra ngoài.

một nam nhân cưỡi tuấn mã đứng đợi ở đó, vừa nhìn thấy nàng liền cúi người ôm nàng lên lưng ngựa.

Tuấn mã chạy như bay trong gió, váy nàng bay bay, nam nhân dừng cương ngựa, nói bên tai nàng: "Dao Dao, muốn học không? Học xong chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa."

Nàng ôm chặt eo hắn, lắc đầu liên tục: "Ta không học, chàng biết cưỡi ngựa là được rồi, ta muốn ngồi thoải thoải mái mái như thế này thôi!"

hắn cười với nàng, cúi đầu xuống.

Bên môi nóng lên, là do nam nhân cúi xuống hôn nàng.

Sau khi buông dây cương, ngựa lại tiếp tục chạy, hắn hôn nàng thật sâu, ôm nàng thật chặt, lồng ngực rộng lớn mà rắn chắc, hai cánh tay hữu lực mạnh mẽ, nàng chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, chẳng có hơi để mà hít thở, liền giơ tay ra liều mạng đẩy hắn....

"cô nương...." bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Mộc Hương, "cô nương làm sao vậy, thời tiết như vậy, cư nhiên đem chăn đạp rơi hết rồi, như thế lạnh lắm."

Kỷ Dao bừng tỉnh mở choàng mắt.

thì ra là nằm mơ!

Sao lại mơ một giấc mơ như vậy cơ chứ? Nàng vội vàng kéo chăn lại: "có chút nóng, ngươi đi rót cho ta chút nước."

"Vâng." Mộc Hương đáp lời.

Nhìn bóng lưng Mộc Hương, Kỷ Dao cảm thấy mặt nóng bừng, có lẽ vì hôm nay gặp mặt Dương Thiệu nên mới nằm mơ, nàng sờ sờ mặt mình, nụ cười của nam nhân khi ở cổng thành rất giống kiếp trước, khơi dậy hồi ức của nàng.

Chỉ là, những hồi ức đó đến nay chỉ thuộc sự sở hữu của một mình nàng, Dương Thiệu không hề biết một chút nào, nếu hắn cũng là kiếp trước....

Nghĩ vậy liền ngẩn người, sao có thể như vậy? Nếu như đúng, hắn nhất định sẽ đối với nàng ôn nhu trăm nghe ngàn thuận ngay từ lần đầu gặp mặt, mặc dù lần đánh trận này có chút kỳ quái, trở về trước một năm, nhưng có thể vì vận khí của hắn tốt, dù sao thì có rất nhiều chuyện đã thay đổi, nói không chừng là do Tần Vương trở nên ngu xuẩn cũng nên.

nói chung, hắn không phải Dương Thiệu kia.

Mộc Hương rót nước đến, nàng uống xong lại tiếp tục giấc ngủ.

Dương Thiệu lập được đại công, bắt sống Tần Vương, nhanh chóng ngăn chặn sự mở rộng của chiến tranh, tránh cho dân chúng Đại Yến rơi vào cảnh sinh linh đồ thán, Hoàng thượng long tâm vui mừng, trực tiếp thăng quan cho hắn trở thành Tổng đô đốc của Đô đốc phủ ngũ quân, trưởng quản binh mã trong Kinh Thành, lại ban thưởng hoàng kim châu bảo, nhất thời vị Hầu gia trẻ tuổi trở thành nhân vật nóng bỏng tay.

Phủ đệ lúc nào cũng đông như trẩy hội, xe đến xe đi, nhưng đa số đều bị Dương Thiệu cự tuyệt.

Thái phu nhân lại khuyên bảo: "Càng được Hoàng thượng xem trọng, càng phải cẩn thận hành sự."

"Nhi tử đã biết."

Thái phu nhân lại nói: "Có điều nhân lúc này con thành thân, ngược lại là thời điểm tốt." Dựa vào điều kiện hiện nay của hắn, muốn chọn cưới các cô nương càng dễ dàng, bà đã có một số nhân tuyển rồi.

Nếu như chọn liên hôn, tương lại địa vị của Hầu phủ ở trong Kinh Thành càng vững chắc.

Dương Thiệu bóp bóp mi tâm: "Nhi tử đánh trận trở về, vô cùng mệt nhọc, chuyện này để sau hãy nói."

"Được rồi, vậy "sau này nói"," lời nói của Thái phu nhân có chút chế nhạo, "sau này không có chiến sự, con ngày ngày ở trong Kinh, ta xem con có thể kéo dài tới khi nào." một người nam nhân, bà không tin, hắn thực sự không muốn cưới cô nương bầu bạn, hồng tụ thêm hương.

Dương Thiệu có khổ mà không thể nói.

Đáng tiếc Kỷ Dao còn nhỏ, nếu không sớm đã cưới nàng về phủ rồi.

Nhưng nghĩ tới ngày đó nàng đứng ở cổng thành, trong lòng lại cảm thấy vui mừng, nếu như không phải vì lo lắng, Kỷ Dao khẳng định sẽ không đi ra đón hắn, nàng nhất định là rất nhớ hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!