Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Ba ngày sau, phu thê lại mặt.
Tạ Minh Kha chuẩn bị rất nhiều đồ, Kỷ Nguyệt nhìn thấy vội nói: "Ngàn vạn lần đừng mang đi."
"Vì sao?" Tạ Minh Kha cảm thấy kỳ quái, "phụ thân còn chê ít."
Bao nhiêu năm tích lũy của Tạ phủ, Đại phòng chiếm quá nửa, mấy đời dùng cũng không hết, cho nên Tạ Tri Thận vừa ý con dâu này, xuất ra rất hào phóng.
Kỷ Nguyệt nói: "Mang tới rồi, mẫu thân lại phát sầu, lần trước đồ cưới đã chiếm cả một căn phòng, mà hiện nay vẫn chưa đổi chỗ ở, sợ rằng không có chỗ để đồ, cũng không thể chất đống trong khuê phòng của thiếp được."
thì ra là như vậy.
Tạ Minh Kha cười nói: "Vậy không bằng tặng một trạch viện?"
"không cần, quà tặng đã quá nhiều rồi." Tùy tiện lấy những thứ này để dùng, đều dùng không hết, Kỷ Nguyệt nói, "chỉ cần đem chút đồ ăn là được."
Đúng là không tham, Tạ Minh Kha nói: "Nghe nàng."
Hai người ngồi xe ngựa tới Kỷ gia.
Tạ Minh Kha nhìn thấy Kỷ Nguyệt ngồi cách xa mình, liền kéo nàng ấy ngồi gần một chút, nắm lấy tay thê tử.
Kỷ Nguyệt hơi đỏ mặt, nhưng không rút tay lại.
"Phụ thân có phải trở về Uất huyện nữa hay không? Nếu có thể, thật không muốn để ông ấy rời đi." Nàng ấy cảm thấy Tạ Tri Thận là người rất tốt.
"Để phụ thân rời đi thôi, đừng miễn cưỡng." Tạ Minh Kha thở dài, kể từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân vẫn luôn không vui, Nhị phòng lại có bộ dáng kia. Phụ thân do Tổ mẫu nuôi lớn, có phần tình nghĩa này liền không dễ đoạn tuyệt với Nhị phòng, thực sự là ở bên ngoài mới có thể thanh tịnh một chút.
Kỷ Nguyệt nhìn ra chút manh mối, đột nhiên hỏi: "Lần trước rốt cuộc chàng bị ai truy sát?"
Tạ Minh Kha thần sắc lạnh lùng.
Xem ra khó mà mở miệng nói ra lời, nàng ấy nói: "Nếu như không muốn...."
"nói cho nàng cũng được," ngón tay Tạ Minh Kha nắm chặt, "nếu như đoán không sai, có lẽ là Nhị thẩm, bà ta xuất thân nhà tướng, ghi hận ta, là người có khả năng làm việc đuổi tận giết tuyệt nhất. Ngược lại Nhị thúc sẽ không như vậy, dù sao thì phụ thân đã rút khỏi triều đình, nếu như ta cũng rời đi, thì sức ảnh hưởng của Tạ gia sẽ sụt giảm, đối với ông ta không có lợi."
"Vậy mà Nhị thẩm lại độc ác như vậy?" Đôi mi thanh tú của Kỷ Nguyệt dương lên, "chàng là chất nhi của bà ta cơ mà, bà ta một chút cũng không bận tâm đến hay sao?"
Tạ Minh Kha nhướng mày: "Văn An Bá phủ nhà bà ta suy thoái, e rằng nợ nhiều ngân lượng, ta chết rồi, phần tài sản kia tự nhiên là thuộc về Nhị phòng."
Kỷ Nguyệt lắc đầu, không ngờ một người nhìn rất hòa ái thân thiện như Nhị phu nhân lại đáng sợ như vậy.
"Cho nên ta mới bảo nàng cẩn thận, không nên thân cận bọn họ."
"Nhưng dù sao cũng chung sống trong một phủ đệ," Kỷ Nguyệt nói, "chàng chưa từng nghĩ tới chuyện chuyển nhà?"
"Đó là nhà ta, cũng là nơi thuộc về phụ thân, muốn chuyển đi cũng là bọn họ chuyển đi," Tạ Minh Kha có sự kiêu ngạo của riêng y, cũng có những việc bất đắc dĩ, "Chỉ là phụ thân do Tổ mẫu một tay nuôi lớn, thiếu nợ ân tình không thể xé rách mặt, dặn dò ta chung sống hòa bình với Nhị phòng."
Kỷ Nguyệt hiểu rõ, trầm ngâm không nói.
Liêu thị tiến lên nắm lấy tay của nữ nhi, không ngừng đánh giá, chỉ thấy nữ nhi cũng không khác gì so với lúc ở nhà, lúc này mới yên tâm, nhưng liếc nhìn bộ dáng tuấn tú của con rể, bà lại nghĩ bản thân mình nghĩ nhiều rồi.
Người ta là người phú quý nhường nào, con rể đích thân tới cầu thân, còn có thể đối xử tệ bạc hay sao?
Kỷ Đình Nguyên nói: "Muội phu, hôm nay nhất định phải uống cùng ta vài ly, đừng giống như lần trước ở trong tửu lầu, đều do ta chặn rượu."
Tạ Minh Kha cười: "được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!