Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Trước đây, Dương Thiệu đã từng báo cho hắn ta biết một địa điểm, nói có chuyện thì qua lại bằng thư từ, kết quả Tống Diệm lại đích thân tới Hầu phủ, mặc dù đã đổi trang phục, nhưng cũng khó có thể bảo đảm sẽ không bị người khác nhận ra.
Dương Thiệu cảm thấy không vui, nhưng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại là Tống Diệm sợ hắn tức giận, liền giải thích: "Ta thực sự không đợi được, cũng sợ lãm lỡ dở chuyện trong quân của ngươi, cho nên tới đây một chuyến."
"Điện hạ mời ngồi," Dương Thiệu trâm trà cho hắn ta, "rốt ruộc Điện hạ đợi không kịp cái gì?"
"Dương đại nhân," Tống Diệm không có tâm tư uống trà," nếu như ngươi không muốn đi đánh trận, ta có thể thỉnh cầu Phụ hoàng, để ngươi ở lại. Đây dù sao cũng không phải một chuyện tốt, ngươi nghĩ xem, Tổng đốc Vân Xuyên là ai, ông ta là lão tướng quân thân kinh bách chiến, đến nay còn ngã quỵ, nếu như ngươi tới đó...."
"Thần nhất định phải đi," Dương Thiệu cắt ngang lời hắn ta, "Dương gia tuyệt đối không phải loại tham sống sợ chết."
Đối diện với ánh mắt kiên nghị của nam nhân, Tống Diệm ngượng ngùng: "Ta không phải là coi thường ngươi."
Đương nhiên không phải, Dương Thiệu còn không biết ý đồ của hắn ta hay sao? hắn ta là sợ hắn rời đi rồi, khó mà đối phó được Hoàng thượng và Tống Vân, lại trở về tình cảnh trước đây.
Dương Thiệu nói: "Thời gian vi thần không ở đây, Điện hạ chỉ cần nhớ rằng, mọi chuyện đều lấy bất biến ứng vạn biến là được."
Vậy nghĩa là hắn ta chuyện gì cũng không phải làm, Tống Diệm do dự: " Thời gian trước Phụ hoàng cắt cử Nhị đệ giám thị Hộ bộ, đến lượt ta, lại chỉ phân phó cho ta ôn luyện sách vở." Mặc dù Phụ hoàng đối tốt với hắn ta hơn trước đây, nhưng từ đầu tới cuối đều không giống Tống Vân, hắn ta nhìn thấy, vẫn là nhẫn nhịn.
Băng dày ba thước há có thể tan trong một ngày, trong thời gian ngắn làm sao có thể khiến Hoàng thượng triệt để thay đổi cách nhìn? Nhưng Dương Thiệu vẫn phải cổ vũ Tống Diệm, hắn ta thiếu nhiều nhất chính là tự tin: "Những gì Điện hạ học tập đều là thuật Đế vương, sao có thể so sánh với Sở vương Điện hạ, mặc dù Sở vương rèn luyện ở nha môn, tương lai cũng chỉ có thể cung phụng Điện hạ, sao phải để ý?"
Phụ hoàng cũng có dụng ý như vậy sao, Tống Diệm không nhịn được nở nụ cười.
Dương Thiệu nhìn thấy, thầm nghĩ Thái tử điện hạ đúng là rất ngây thơ, càng ngây thơ càng dễ làm những chuyện xúc động, nhưng bản tính của hắn ta không xấu, nếu như biết nghe lời hay lẽ phải, trọng dụng thần tử có năng lực, Đại Yến này vẫn có thể phồn thịnh như cũ.
Nhưng mà....
Vẫn phải chuẩn bị vẹn toàn, Dương Thiệu trầm ngâm: "Điện hạ có lẽ nên thành thân rồi."
Tống Diệm sửng sốt.
hắn ta lớn hơn Tống Vân hai tuổi, vẫn luôn tìm kiếm nhân tuyển thích hợp, theo như yêu cầu của Thái hậu, vậy gia tộc phía sau nhất định phải là gia tộc quyền quý cha truyền con nối tay nắm binh quyền, hoặc lại thế gia vọng tộc hô phong hoán vũ trong triều.
Suy đi nghĩ lại, Tống Diệm cũng rất phiền não.
Kiếp trước, cuối cùng hắn ta cưới nữ nhi của Diên An Hầu, dã tâm của Diên An Hầu không nhỏ, Thái tử vốn muốn mượn lực của Diên An Hầu, nhưng cuối cùng lại bị liên lụy, Dương Thiệu nói: "Điện hạ có nhớ Thái tử Tề Tức? Lúc đầu ngài cưới nữ nhi của Ngụy Quốc Công, ý đồ mưu toan lợi dụng Ngụy Quốc Công, củng cố địa vị của mình, kết quả lại làm cho Quang Tông Đế nghi ngờ, bị Tư Đồ Trung châm ngòi li dán, biếm thành thứ dân."
Ngữ khí nhàn nhạt, giống như chỉ nói một câu chuyện cũ của triều đại trước, nhưng Tống Diệm lại đứng ngồi không yên, thậm chí sau lưng còn toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì trong chớp mắt, hắn ta cảm thấy mình chính là Thái tử Tề Tức đó.
hắn ta lau mồ hôi trên trán: "Dương đại nhân... vậy theo ngươi thấy, ta nên lấy cô nương của nhà nào?"
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Dương Thiệu nói: "Vi thần làm sao có thể làm chủ thay cho Điện hạ? Nhưng, vi thần cảm thấy, Điện hạ cưới một người mình thích là được, sớm ngày sinh hạ quý tử, cũng để Hoàng thượng sớm có thể hưởng thiên luân nhi nhạc (phúc con cháu)."
Thiên luân chi nhạc?
Tống Diệm sáng mắt, có một loại cảm giác hiểu rõ.
"Dương đại nhân, ngươi nói rất đúng, ta nên thành thân rồi," hắn ta cười, "ta lập tức chọn một cô nương để thành thân!"
"Lập tức?" Dương Thiệu khẽ nhướng mày: "Lẽ nào trong lòng Điện hạ đã có sẵn nhân tuyển?"
"Nếu ngươi nói là người mình thích, vậy thì có một người...." trên mặt Tống Diệm lộ ra một chút sắc đỏ, chỉ là dòng dõi hơi thấp, vốn dĩ hắn ta muốn nạp thành tiểu thiếp, nhưng hiện tại bừng tỉnh đại ngộ, theo lời Dương Thiệu, lúc này hắn ta nghĩ mình tỏ ra không tranh giành càng an toàn, cũng có thể nhận được sự tín nhiệm của Phụ hoàng.
Nhìn thần sắc của hắn ta, Dương Thiệu nghĩ tới một người
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!