Chương 27: (Vô Đề)

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Từng lời nói của nam nhân rơi và tai nàng ấy, Kỷ Nguyệt khiếp sợ nhìn y, nhất thời không thể phát ra âm thanh gì.

Nàng ấy hoàn toàn không nghĩ tới Tạ Minh Kha sẽ nói ra những lời như vậy.

Mặc dù gần đây y tỏ ra rất quan tâm nàng ấy, nhưng đột nhiên trực tiếp nói tới chuyện cưới gả... Nàng ấy nói: "Lời nói vừa rồi của ngài, là thật sao?"

"Thiên chân vạn xác," Tạ Minh Kha hỏi nghiêm túc, "Nàng có đồng ý không?"

Bị nam nhân nhìn như vậy, Kỷ Nguyệt không khỏi đỏ mặt.

Nếu như Hoàng Thái hậu thực sự đáng sợ như vậy, vậy đây đúng là một biện pháp tốt, nàng ấy biết năng lực của Tạ Minh Kha, cũng biết đến danh vọng của Tạ gia, nhưng nàng ấy làm sao có thể nói ra được, hơn nữa, ân tình này, ân tình mà nàng ấy nợ cũng quá lớn, Kỷ Nguyệt cắn môi, một lát sau nhẹ giọng nói: "Nếu ngài chỉ vì ân tình..."

"Ân tình của ta không phải đã sớm trả hết rồi hay sao?"

Vậy là vì y thích nàng ấy? Giống như muội muội nói? Kỷ Nguyệt cảm thấy trái tim mình đột nhiên nhảy lên bùm bùm, tai cũng có chút nóng.

Ánh mắt của nam nhân đứng đối diện vô cùng ôn nhu, hàm chứa ý cười nhìn nàng ấy.

Nàng ấy càng không biết phải nói gì.

rõ ràng là lúc y cầm dao uy hiếp, nàng ấy còn có thể đàm phán với y, nhưng hiện tại...

Tiểu cô nương xấu hổ rồi, dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự, lệnh của cha mẹ lời của mai mối, để cho nàng ấy mở lời, giống như là tự định chung thân, Tạ Minh Kha nghĩ, nhưng trong lòng nàng ấy khẳng định là đồng ý, nàng ấy thông minh như vậy, còn không biết cách cự tuyệt như thế nào hay sao?

Tạ Minh Kha như mở cờ trong bụng: "Qua vài ngày nữa ta liền tới cầu hôn."

"Tạ đại nhân..." cuối cùng Kỷ Nguyệt cũng mở miệng, "chuyện lớn như vậy, đâu phải là chuyện ta với ngài có thể quyết định?"

"Ta đương nhiên sẽ hỏi Kỷ đại nhân, Kỷ phu nhân," Tạ Minh Kha cười nói, "Nàng không cần lo lắng, đợi tin tức tốt đi."

Vẻ mặt nam nhân bừng bừng phấn chấn, vậy mà y lại vui mừng như vậy sao, Kỷ Nguyệt nhìn bóng lưng rời đi của y, khuôn mặt lại đỏ bừng, nhưng mà, hình như y quá tự tin rồi, nói như đơn giản lắm. Khoảng cách giữa hai gia đình rất xa, Tạ lão phu nhân, Tạ lão gia sẽ đồng ý sao?

Nàng ấy đột nhiên cảm thấy chuyện này chưa chắc đã thành công.

Kỷ Nguyệt bình tĩnh lại, suy nghĩ xa hơn, nhưng Liêu thị nghe thấy ý của Tạ Minh Kha lại vui đến mức quên đi hết thảy, đợi đến khi hai cha con Kỷ Chương từ nha môn trở về, liền nói: "Chuyện hôn sự của Nguyệt Nhi xem như ổn rồi!"

Kỷ Nguyên Đình mờ mịt, ngày hôm qua hắn ta đi hỏi ý muội muội, còn chưa nhận được đáp án, sao mọi chuyện đã ổn rồi? Lẽ nào là phụ thân chọn được vị công tử nào? hắn ta nhìn Kỷ Chương, nhưng Kỷ Chương cũng là một khuôn mặt mờ mịt: "Nương tử, lời này có ý gì?"

"Tạ đại nhân sẽ ngay lập tức tới cầu hôn."

"Tạ đại nhân nào?" Hai phụ tử đồng thời hỏi.

"Tạ Minh Kha Tạ đại nhân!" Liêu thị vui vẻ không thể tự kìm chế, tay khoát lên tay áo của trượng phu, "hôm nay ngài đến thăm Nguyệt Nhi, đích thân nói với ta, ngài muốn cưới Nguyệt Nhi làm thê."

Kỷ Chương trợn mắt há hốc mồm.

Đầu tiên Kỷ Nguyên Đình cũng rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới chuyện lần trước, Tạ Minh Kha không chỉ ra tay ngăn cản Hoàng Thái hậu, còn đích thân tới Xuân Phong Lầu nhắc nhở, liền bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Tạ Minh Kha nhìn trúng muội muội của hắn ta, khó trách!

Nhắc đến đồ cưới, Liêu thị cứng người, tay nắm chặt khăn tay, khuôn mặt có chút khó xử: "Vốn dĩ đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng ai ngờ được Nguyệt Nhi sẽ gả vào vọng tộc, sợ rằng... trời ơi, ta phải chuẩn bị thêm, không thể để người khác chê cười." Bà vội vội vàng vàng đi vào sương phòng tìm ngân lượng.

Lúc này Kỷ Chương mới hồi thần, nhìn thê tử động tác rối loạn, nhẹ giọng hỏi nhi tử: "Đình Nhi, con cảm thấy Tạ gia sẽ đồng ý sao? Gia đình chúng ta địa vị như thế này, thực sự không dám trèo cao."

Kỷ Nguyên Đình lại không chút hoài nghi, đây là xuất phát tự sự tín nhiệm đối với Tạ Minh Kha, nhưng lại không có bằng chứng xác thực: " Phụ thân, sao phải đoán già đoán non, qua vài ngày nữa liền biết thôi."

một ngày trước khi hưu mộc, Tạ Minh Kha không trở về nhà.

Nghe nói y tới Uất huyện (ở tỉnh Hà Bắc, TQ), Tạ lão phu nhân nói với Nhị phu nhân: " Nó đi thăm phụ thân, vậy mà cũng không thèm nói với ta một tiếng, đúng là không thèm để tổ mẫu như ta vào trong mắt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!