Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Vụ án lương thực cứu trợ thiên tai, bởi vì có sự tham gia của Tống Diệm và Tống Vân, các quan viên đều vô cùng nghiêm cẩn, ai cũng không dám đắc tội. Nhưng hai vị Hoàng tử lại dốc hết sức lực, thúc đẩy tiến trình vụ án, đối với ai cũng không hả thủ lưu tình, những quan viên bị tra ra, tội đáng chém liền chém, đáng cách chức liền cách chức, phút chốc bầu không khí trong Kinh Thành mây đen phủ kín, lòng người hoảng sợ.
Trong Minh Đức Điện, Hoàng thượng xem xong một bản tấu chương, ánh mắt nặng nề.
Đây cũng là việc mà ông không ngờ tới.
một vụ án, vậy mà lại kéo ra nhiều người như vậy, có thể thấy triều đình là nơi ẩn dấu nhiều tội ác dơ bẩn như thế nào, ông vẫn luôn bị che mắt không hay biết gì, không ngờ đã hủ bại tới mức như thế này!
Dù sao cũng cách chức quá nhiều, Hoàng thượng nghĩ, tuyên Lại bộ Thượng thư Cố Diên Nhiên tới.
"Ngươi nhanh chóng đề bạt quan viên, đừng làm chậm trễ chuyện quốc sự, tránh cho không thể vận hành."
"Tuân chỉ." Cố Diên Nhiên trình lên một danh sách, "thực ra trước khi vi thần điều tra vụ án này, đã sớm có dự tính, mời Hoàng thượng xem qua."
Đúng là một lão hồ ly, suy nghĩ chu toàn hơn bất cứ ai.
Cố Diên Nhiên là thư đồng từ nhỏ của ông, mặc dù làm người quá mức thông minh nhanh trí, nhưng Hoàng thượng chưa từng hoài nghi, ngược lại cảm thấy có lão hồ ly bên cạnh, càng thoải mái hơn.
Ông xem lướt qua một lượt: "Ngươi xem mà làm." Lại hỏi, "Lần này Diệm nhi, Vân nhi biểu hiện thế nào?"
"Sở vương điện hạ từ trước tới nay đều nhìn rõ mọi việc, chú ý đến mọi mặt, vi thần là không ngờ tới Thái tử điện hạ....." Cố Diên Nhiên cười cười, "vô cùng công chính nghiêm minh, tra đến Cổ đại nhân, mặc dù bị làm khó, nhưng vẫn giải quyết mọi việc theo việc công, khiến người ta bội phục."
Thế ư, xem ra nhi tử này thật sự thay đổi rồi.
Hoàng thượng ừ một tiếng: "Rất tốt."
Cố Diên Nhiên cáo lui.
Bước ra mái hiên, khẽ lắc đầu, loại thay đổi này lão chưa từng nghĩ tới, vốn dĩ cho rằng Tống Vân khẳng định sẽ đoạt được vị trí Thái tử, nhưng hiện nay, xem ra Thái tử đang giãy dụa lúc sắp chết, mà lần giãy dụa này còn có tác dụng không nhỏ đâu, dù sao cũng là đích trưởng tử, Hoàng thượng đích thân giạy bảo tới lớn, cảm tình cũng không phải là bình thường.
E rằng Sở vương điện hạ còn phải cố gắng thêm một thời gian nữa..............
Lúc này ở Tạ phủ, Tạ Minh Châu vô cùng tức giận, vốn dĩ cho rằng Thái tử không đáng nhắc tới, kết quả vậy mà lại cướp được cơ hội, cân sức ngang tài với Tống Vân, nghe phụ thân nói, lỗi gì cũng không mắc phải, nếu không tùy tiện bẩm báo với Hoàng thượng lỗi sai của hắn ta, cũng đủ để Thái tử ăn hành.
Tạ nhị lão gia là Đại Lý Tự Khanh, lần này cũng tham gia vào vụ án điều tra.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, khi nào Tống Vân mới có thể tiến nhập Đông cung đây!
Tạ Minh Châu muốn làm thái tử phi.
Ả ta trong lòng đầy ắp tâm sự, đi thăm Tạ Minh Thiều.
Vết thương của Tạ Minh Thiều vừa mới khỏi, nhưng vẫn bị Tạ Tri Kính cấm túc không cho ra ngoài.
"Làm muội tức chết đi được," Tạ Minh Châu nói, "không biết Thái tử có chuyện gì, vậy mà lại có thể hòa với Tống Vân một lần."
"Dù sao cũng chỉ là côn trùng mùa thu đông, nhảy nhót không được bao lâu nữa." Tạ Minh Thiều dựa vào đầu giường, trong lòng nghĩ tới Kỷ Nguyệt, "lần trước thất thủ, đúng là tiện nghi cho Tạ Minh Kha, e rằng y muốn cưới Kỷ đại cô nương kia."
"Cưới về không phải càng tốt hay sao?" Tạ Minh Châu nhướng mày, "Loại cô nương xuất thân từ môn hộ nhỏ, đúng là hợp với y, chung quy còn tốt hơn khi chọn nữ nhi của danh môn vọng tộc. Huynh cứ xem đi, mẫu thân cũng sẽ thành toàn cho y." Tạ Minh Kha như vậy là chủ động từ bỏ trợ lực từ việc liên hôn, nói cho cùng còn có thể mong Kỷ gia giúp đỡ thế nào, tự nhiên là có lợi cho Nhị phòng bọn họ, ả ta an ủi ca ca, "đợi khi gả tới, nàng ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối, ca ca còn sợ không chiếm được nàng ta hay sao? Đến lúc đó nàng ta cũng không dám nói ra, nếu thực sự để cho người khác biết, truyền đến tai Tạ Minh Kha, còn có thể tiếp tục làm thiếu phu nhân của Đại phòng hay sao? không thể nào."
Cuối cùng Kỷ Nguyệt cũng chỉ có thể nén giận nhẫn nhịn!
Cũng đúng, cho dù Tạ Minh Kha cướp được, ánh mắt Tạ Minh Thiều âm lãnh, nhưng sẽ có một ngày gã ta hủy hoại Tạ Minh Kha.
"Đợi khi ta được ra ngoài, sẽ dẫn muội đi gặp Tống Vân."
Bám víu vào Sở vương điện hạ, tương lai lại phụ tá Sở vương làm Thái tử, đăng vị, Nhị phòng bọn họ tự nhiên là thăng quan tiến chức như diều gặp gió, muốn đối phó một Tạ Minh Kha còn không phải làm chuyện dễ dàng hay sao? Chẳng qua chỉ là dẫm chết một con kiến mà thôi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!