Chương 21: (Vô Đề)

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Lời mời của phụ mẫu, Kỷ Nguyệt cho rằng vốn sẽ thất bại, không nghĩ tới Tạ Minh Kha vậy mà lại nguyện ý tới, làm nàng ấy cảm thấy rất bất ngờ.

rõ ràng giữa hai người bọn họ cũng chưa tới mức ai thiếu nợ ai.

Kỷ Nguyệt cài một chiếc trâm bạch ngọc, đi ra ngoài.

trên đường gặp được Kỷ Dao.

Hai tỷ muội cùng sóng vai mà đi.

Kỷ Dao lắc đầu: "Vì bữa cơm này, mẫu thân tự giày vò đến khổ, nghe nói trong phòng bếp tình cảnh hỗn loạn, chính là cũng chỉ có trình độ như vậy, không biết có hợp khẩu vị của bọn họ hay không nữa."

Kỷ Nguyệt nói: "Khó nói lắm, đã ăn quen sơn hào hải vị, khó có được bữa cơm canh đạm bạc, có khi cũng không tệ đâu."

"Nhưng mà, lần này mẫu thân cũng không chuẩn bị cơm canh đạm bạc mà!" Nghe nói là phải mất không ít ngân lượng, gà vịt bò dê đều có cả.

Kỷ Nguyệt mỉm cười.

Khi tới cửa phòng tiếp khách, thì thấy Tạ Minh Kha và Dương Thiệu cũng vừa mới tới.

Hai nam nhân trẻ tuổi, một người trầm tĩnh tuấn tú, như tùng như trúc, một người uy phong tuấn mỹ, long chương phượng tư (phong thái của rồng phượng), Liêu thị nhìn thấy, liền cảm thấy bản thân mình nằm mơ, trong lòng không khỏi vụt qua một ý nghĩ, đây nếu là con rể của bà thì tốt biết bao! Vậy thì hai nữ nhi của bà, nửa đời còn lại không cần phải lo âu nữa.

Nhưng nghĩ xong, lắc lắc đầu, thực sự là cảm thấy hoang đường vớ vẩn, với loại gia thế như người ta, dựa vào đâu mà cưới nữ nhi của bà, có thể kết giao với nhi tử, đã là niềm vui bất ngờ rồi.

"Nguyệt Nhi, Dao Dao, mau tới gặp Hầu gia, Tạ đại nhân." Bà vội vàng vẫy tay.

Hai tỷ muội tiến vào hành lễ.

"Chuyện của tiểu nữ, may nhờ có Hầu gia, Tạ đại nhân mới thoát khỏi tai họa."Liêu thị nói, kéo kéo tay áo của Kỷ Chương.

"Hôm nay mời hai vị tới là muốn đáp tạ đại ân." Kỷ Chương cứng nhắc nói câu tiếp theo.

Đây vốn là nhạc phụ nhạc mẫu của hắn, Dương Thiệu đã quá quen thuộc rồi, hắn khẽ cười nói: "Chỉ là chuyện nhấc tay chỉ lao, sao lại là đại ân được, ngược lại hôm nay đến quấy rầy, gây thêm phiền toái cho mọi người rồi."

Ánh mắt hắn nhìn tới Kỷ Chương, làm cho Kỷ Chương có loại quẫn bách như nghèo đói gặp phú quý.

Liêu thị là phụ nữ, nhiều tâm tư, đánh giá Dương Thiệu một chút, cứ cảm thấy như đã từng nhìn thấy ở đâu, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới Ngọc Mãn Đường.

Lúc đó liền cảm thấy quý khí bức người, không dám bắt chuyện, không ngờ tới hôm nay bà còn có thể mời người ta tới nhà.

Lúc này Kỷ Nguyên Đình nói: " Mẫu thân, cứ đứng nói chuyện mãi, ngay cả một chén trà nóng cũng không có."

"Ôi chao!" Liêu thì hồi thần, vội vàng mời hai người ngồi xuống, "nhất thời quên mất, xin đừng trách tội." Lại gọi Chu ma ma mang trà lên.

Lá trà là loại Bích Loa Xuân tốt nhất, chỉ mua được có một lạng trà, muốn mua nhiều hơn nữa không có tiền.

Mùi thơm ngát xông vào cánh mũi, Tạ Minh Kha uống một ngụm nói: " Tây Sơn nhất tuyệt, phu nhân có tâm."

Quả nhiên là công tử thế gia, nếm thử đồ tốt, liền biết xuất sứ từ đâu, Liêu thị cười rộ lên: " Hai vị là khách quý, nên như vậy."

Bọn họ vừa tới, căn nhà nhỏ này cũng trở nên rực rỡ.

Đợi đến lúc dùng cơm, nam nhân ngồi ở chính đường, hai tỷ muội và Liêu thị ngồi ở gian kế bên ăn cơm.

So với ngày thường, bữa cơm hôm nay ngon hơn rất nhiều, Kỷ Dao liếc nhìn bộ ngực vừa mới bắt đầu nảy nở của mình, quyết định ăn thêm nửa bát cơm nữa.

Cơm no rượu say.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!