Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Chuyện này rất nhanh đã truyền tới tai Liêu thị, bà liền gọi Kỷ Nguyên Đình tới.
Nghe hạ nhân nói, Kỷ Nguyên Đình chọc cho Thẩm Nghiên khóc.
"Nàng ta tặng rượu, lẽ nào con phải nhận hay sao, để bị người khác nói là trao nhận tín vật? Con chỉ là cự tuyệt nàng ta." Kỷ Nguyên Đình mặt trầm như nước, mẫu thân không biết mục đích của Thẩm Nghiên, cô nương gia không biết liêm sỉ, xem hắn thành cái gì, muốn uống rượu, hắn không thể tự mua được hay sao? còn phải xin tiền của một nữ nhân?
Nhưng cho dù là như vậy, nói cho rõ ràng là được rồi.
Dù sao cũng không phải sai lầm gì lớn, hai nhà bọn họ thường xuyên qua lại, mối tình đầu của cô nương gia mới vừa chớm nở, đem lòng mến mộ hắn, cũng không phải chuyện gì lạ, có loại cự tuyệt nào như hắn hay sao?
Liêu thị nói: "Vậy con không nhận là được, còn đạp một cước làm gì? Truyền đến tai Thẩm phu nhân, chỉ cảm thấy là con khinh thường người ta! Thẩm cô nương dù sao cũng là nữ nhi nhà quan, lần này hành sự có chút lỗ mãng, nhưng con lớn hơn nàng ta sáu tuổi, không thể bao dung một chút hay sao, đây là rượu cũng không phải loại đồ vật khác!"
Kỷ Nguyên Đình cau mày, nhưng không nói gì.
Liêu thị nói: "Con còn không biết sai lầm của mình?"
"Làm sai chỗ nào? Nếu con nói đạo lý, nói không chừng lần sau nàng ta còn muốn dây dưa thêm, vạn nhất bị người khác nhìn thấy, truyền ra tin đồn, liền có hại cho thanh danh." Kỷ Nguyên Đình nói, "chuyện này, mẫu thân không cần nói nữa, con tự biết đúng mực."
Đúng mực cái gì, quả thực là muốn Thẩm phu nhân hận thấu nhà họ mà!
Liêu thị cũng có nữ nhi, nếu như nữ nhi đi tặng rượu, lại bị người ta đối xử như vậy, trong lòng cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu.
Bà thở dài.
Kỷ Nguyệt cũng rất quan tâm, hỏi Kỷ Dao: "Hôm qua Thẩm cô nương tới gặp muội, chuyện với ca ca, là thật?"
"Là thật, muội tận mắt chứng kiến, ca ca rất hung dữ, không nhận liền không nhận, vậy mà còn hất đổ vò rượu xuống đất, dùng sức dẫm lên."
Kỷ Nguyệt ngơ ngẩn: "Huynh ấy tuyệt tình như vậy?"
"Vâng."
"Vậy thì sợ rằng Thẩm gia cô nương sau này sẽ không tới nữa."
Kỷ Dao cũng nghĩ như vậy, dù sao thì Kỷ Nguyên Đình quen biết ả, trong lòng Thẩm Nghiên, ả tự cho rằng Kỷ Nguyên Đình sẽ nể mặt hai nhà, kết quả hoàn toàn ngược lại.
Nhưng như vậy cũng tốt, nàng đỡ phải để tâm vào chuyện này nữa.
Thời gian này, Thái tử có chút thay đổi, Tạ Minh Kha phát hiện hắn ta không còn ngẩn người như đi vào cõi thần tiên, mặt ủ mày chau nữa, ánh mắt cũng dần lấy lại thần thái, nghĩ đến hẳn là vì đạo thánh chỉ kia của Hoàng thượng, tro tàn lại dần bốc cháy.
Nhưng y cũng không có ý muốn làm thân.
Mặc dù y nhậm chức giảng bài cho Đông cung, nhưng nội tâm lại khing thường Thái tử, Thái tử người này không màng đại cục, thích dùng kẻ gian nịnh, thủ đoạn vụng về không đáng nhắc tới, ngược lại Tống Vân có tướng đế vương hơn, học thức uyên bác, suy nghĩ chu toàn quyết định đúng đắn. Nhưng nếu Thái tử thật sự có tiến bộ, cũng không phải là chuyện xấu.
hắn ta vẫn luôn muốn lôi kéo Tạ Minh Kha, nhưng đáng tiếc tính cách của y lạnh nhạt, bất luận hắn ta ra ám hiệu như thế nào, đều bất vi sở động, dần dần cũng chết tâm.
Tạ Minh Kha đáp: "không dám, đây là bổn phận của vi thần."
Vẫn giống như trước đây, cũng không nhiều lời, Tống Diệm hết cách, đành để y rời đi.
Thời tiết tháng sáu nóng bức, không mát mẻ như ở trong điện, đi bộ một lát, sau lưng liền đổ mồ hôi, Tạ Minh Kha đi tới nơi râm mát, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.
Bên cạnh có một tiểu thái giám cũng tới tránh nắng, nhìn thấy y, liền cúi người vái chào: "Tạ đại nhân."
Tạ Minh Kha biết nhóc: "Tiểu Lâm tử, ngươi không hầu hạ ở Từ Tâm điện, đến đây làm gì?"
"Đến khố phòng tìm tranh," Tiểu Lâm tử hướng miệng vào bức tranh đang vắt trên tay, "chính là bức này, Thái hậu đột nhiên muốn xem, cũng kỳ lạ......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!