Chương 18: (Vô Đề)

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Liêu thị cũng suýt nữa làm đổ chén trà.

Thực ra lúc còn ở trong đình Thanh Ấm, Phúc Gia Công chúa có nói sẽ mời Kỷ Nguyệt tiến cung chơi, nhưng Kỷ Nguyệt ngay cả một câu cũng không nói với người nhà, nên đối với Kỷ gia mà nói, đương nhiên họ sẽ cảm thấy rất kinh ngạc.

Liêu thị vội vàng gọi Kỷ Nguyệt tới.

"Nguyệt Nhi, Phúc Gia Công chúa mời con và Dao Dao tới............. ngày đó, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Nếu không đang êm đẹp, vị Công chúa cao cao tại thượng đó làm sao sẽ mời hai tỷ muội vào cung chứ?

Lúc đó Kỷ Nguyệt cũng chỉ cho rằng đó là lời nói đùa, ai ngờ Công chúa lại làm thật.

"Con vẽ tranh cho Công chúa xem, người rất thích, hứa sẽ mời con vào cung."

Vậy thì chính là được Công chúa thực sự tán thưởng, Liêu nhị thở phào, trong lòng cũng có chút đắc ý, mặc dù trước kia bà không màng tất cả gả cho Kỷ Chương, nhưng sau khi sinh con, không thể tránh khỏi việc phải suy nghĩ cho các con. Trong mắt bà, ba người con đều xuất sắc, cũng chỉ có gia thế là kém một chút thôi.

hiện nay Kỷ Nguyệt có thể vào cung bầu bạn cùng Công chúa, nói ra ngoài, cũng là vinh quang lớn lao.

"Nhanh, các con đều về trang điểm cho tốt, đợi lát nữa liền đi, đừng để cho Công chúa phải đợi."

Bà vui vẻ tươi cười.

Kỷ Dao lại cảm thấy đắng như ăn phải Hoàng liên.

Ngàn tính vạn tính, cũng không tính được sẽ có ngày hôm nay!

Tỷ tỷ vậy mà còn vào cung sớm hơn cả kiếp trước, mặc dù không phải dịp tuyển phi, nhưng cũng rất nguy hiểm đi, sớm biết như vậy, ngày lễ Đoan ngọ nàng giả bệnh cho rồi.

Kỷ Dao than ngắn thở dài, nào có tâm tư trang điểm, qua loa đổi một bộ y phục, chải búi tóc nụ hoa, cài thêm một viên chân châu là xong việc.

Kỷ Nguyệt nhìn nàng, hỏi: "Sao vậy, Dao Dao?"

"không có gì, chỉ cảm thấy có chút phiền muộn."

Kỷ Nguyệt mỉm cười: "Tuổi còn nhỏ tý, phiền muộn cái gì? Lại có tâm sự gì à?"

"Cung cấm rất đáng sợ." Kỷ Dao kéo tay tỷ tỷ, " Tỷ tỷ, tỷ phải cẩn thận chút." Nàng muốn lấy một chiếc khăn che đi dung mạo thanh lệ của tỷ ấy.

Thông minh như Kỷ Nguyệt, tất nhiên có chút hiểu rõ tâm tư của nàng, khẽ cười nói: "Là muội lo nghĩ nhiều, chỉ là đi bầu bạn với Công chúa thôi, muội nghĩ đi đâu vậy? Chúng ta đến đó liền ở trong tẩm điện, vẽ tranh xong liền trở về, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Chỉ hy vọng như thế.

Hai tỷ muội ngồi trên kiệu, đi tới Hoàng cung.

Phúc Gia Công chúa là Công chúa duy nhất trong cung, không có tỷ muội, các ca ca đều đã lớn tuổi, trò chuyện với nhau cũng không hợp ý, cho nên nàng ta thường cảm thấy cô đơn. Hoàng thượng lại sủng nàng ta, liền cho nàng ta một đặc quyền, có thể tùy thời mời các cô nương vào cung.

"Chuẩn bị nhiều thức ăn ngon một chút." Phúc Gia Công chúa phân phó cung nữ, ánh mắt trông ngóng chờ mong.

Lần trước Kỷ Nguyệt vẽ tranh, nàng ta càng xem càng thích, nhưng nếu tự mình vẽ, lại không giống chút nào, lệnh cho họa sĩ trong cung vẽ theo, cũng không vẽ ra được bức tranh có linh khí như vậy.

Kỷ Đại cô nương này đúng là nhân tài.

Phúc Gia công chúa rất mến mộ người tài.

Sau thời gian uống cạn một chung trà, hai tỷ muội ruốt cục cũng tới.

" Hai ngươi cuối cùng cũng tới rồi, làm ta phải chờ đợi đấy," nàng ta cười vẫy tay, "mau vào trong đi, trong điện rất mát mẻ."

Công chúa hiền hòa dễ gần, nhưng Kỷ Nguyệt và Kỷ Dao cũng không dám chậm trễ, vội vàng hành lễ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!