Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Cuộc đua thuyền rồng lúc này bắt đầu.
Tiếng chiêng trống vang vọng trên mặt sông, Kỷ Dao ẩn ẩn nghe thấy tiếng hoan hô của bách tính, nhưng không ở trên lầu cao, nàng cũng không thấy được bao nhiêu, chỉ đứng ở trong đình, xa xa liếc nhìn một chút. May mà kiếp trước có thấy vài lần, nên cũng không cảm thấy mất mác.
không bao lâu sau, Dương Thiệu xuống lầu gác.
"đi thôi." hắn nói.
Kỷ Dao còn chưa muốn rời đi: "Ta sợ lát nữa tỷ tỷ lại gặp chuyện không may."
"Bổn Hầu đã cho người giám sát rồi."
"Hầu gia có thể đảm bảo tỷ tỷ được an toàn?"
"Ừ, đảm bảo một sợi tóc của tỷ tỷ ngươi cũng không bị thiếu." không phải là có Tạ Minh Kha hay sao?
Ngữ khí chắc chắn, xem ra hắn rất thích tỷ tỷ, luôn luôn bảo hộ tỷ ấy, Kỷ Dao hiểu rõ năng lực của Dương Thiệu, trong lòng nghĩ vậy chắc là không có chuyện gì đâu, liền rời khỏi cùng hắn.
một hồi như vậy, cũng giày vò mất nhiều sức lực, buổi sáng Kỷ Dao cũng chỉ ăn một chiếc bánh ú, dự định vừa xem đua thuyền vừa đi ăn ở ven sông, mẫu thân cũng mang rất nhiều đồ ăn, nàng đi tới chỗ đậu xe ngựa, bụng đột nhiên vang lên tiếng kêu òng ọc.
Dương Thiệu liếc nhìn nàng một cái.
Kỷ Dao mặt hơi đỏ lên.
"Đói rồi?"
"Vâng," Kỷ Dao vào trong xe ngựa, "ta thay y phục xong liền trở về."
Dương Thiệu nói với Trần Tố: "đi kiếm chút đồ ăn về đây."
"không cần." Kỷ Dao vội nói.
"Cho ngươi ăn thì ngươi ăn, không nhiều lời," Dương Thiệu nhướng mày, "vào trong thay y phục đi."
Đợi Kỷ Dao thay xong, Trần Tố cũng mang đồ ăn tới.
Mùi thơm nức mũi.
Kỷ Dao ngồi trong xe nhìn thấy, chỉ cảm thấy càng đói hơn.
nói thực lòng, tay nghề của đầu bếp Kỷ phủ đúng là không ra gì, cũng không biết phụ thân mời từ đâu đến nữa, so với đầu bếp trước đây trong Hầu phủ đúng là cách biệt một trời một vực, mấy đĩa đồ ăn này, nhìn thôi cũng biết là mỹ vị cực ngon rồi. hiện nay Kỷ Dao cũng không có gì phải dè chừng Dương Thiệu cả, dù sao cũng không chiếm được chỗ tốt gì từ nàng, không ăn quá lãng phí.
"Vậy ta không khách sáo nữa."
Nàng cười tít mắt hạ thủ với đồ ăn.
Dưới ánh mặt trời, con ngươi của tiểu cô nương cực nhạt, giống như khối ngọc màu vàng óng ánh.
Khi ăn rất hưởng thụ, nụ cười của nàng làm hắn lại nghĩ tới Kỷ Dao của kiếp trước.
Còn nàng của hiện tại, mặc dù là nàng, nhưng cũng không phải là nàng.
hắn nói cái gì trừng phạt, cuối cùng cũng không vượt qua cái chết của nàng. Nàng vừa mất, nỗi hận gì cũng tiêu tan rồi, còn lại chỉ có hoài niệm, nhưng nếu nàng còn tại thế, hắn lại không chịu được sự phản bội của nàng.
Kỷ Dao của hiện tại có lẽ là tốt nhất, trắng tinh khôi như tuyết đầu mùa.
hắn ngồi xuống nhìn Kỷ Dao ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!