Chương 11: (Vô Đề)

Chờ đến ngày nghỉ tắm gội tiêp theo, rốt cuộc Kỷ Đình Nguyên cũng được rảnh, Kỷ Dao liền quấn lấy hắn đi mua lu nước.

đã nhiều ngày, lão rùa trăm năm chưa có chỗ ở, ủy khuất ở một cái trong bồn ngồi xổm, nhìn cũng cực đáng thương, Kỷ Dao kêu Chu ma ma mỗi ngày đi chợ mua thêm một chút tôm cá nhỏ để an ủi lão quy.

Đáp ứng rồi, Kỷ Đình Nguyên tự nhiên sẽ không đổi ý, cùng cha mẹ nói một tiếng, dắt Kỷ Dao đi chợ hoa.

Ở trên đường, Kỷ Dao hỏi chuyện điều tra lương thực cứu tế.

"Ca ca, chuyện này cũng không thể kéo lâu lắm, có chứng cứ, sớm chút buộc tội cho xong!" 

Nàng nhớ rõ, tựa hồ sáu bảy tháng sau liền có định luận, lúc ấy này án liên lụy đến trăm tên quan viên, bay mũ cánh chuồn, chỉ riêng quan viên tại kinh thành đã có mấy chục vị, cho nên mới có nhu cầu cấp bách nhân tài bổ sung vào chỗ trống, như vậy phụ thân mới có cơ hội được thăng quan.

Tiểu nha đầu thích đàm luận chính sự từ khi nào vậy? Kỷ Đình Nguyên buồn cười: "Muội thì biết cái gì, nào có dễ dàng như vậy liền buộc tội? nói đến buộc tội, cũng phải có đường lối có cách riêng, chứ không phải nói có chứng cứ là được." Trừ bỏ thuận theo thời thế, còn phải nghiền ngẫm thánh tâm nữa.

Hắn nói được đạo lý rõ ràng, so với nàng thì hiểu biết triều đình hơn, Kỷ Dao chỉ nhắc nhở: "Dù sao ca cũng không thể kéo chậm quá."

"Vì sao?"

"Thần tiên báo mộng với muội, ca ca nhớ kỹ vậy được rồi!"

Kỷ Đình Nguyên một trận cười: "Được, ta nhớ kỹ, liền sau là Tết Đoan Ngọ sẽ làm."

Ca ca vẫn là thực nhạy bén, chỉ cần hắn có tâm, chắc chắn làm thành.

Kỷ Dao yên tâm.

Chợ hoa ở kinh đô là một chỗ cực kỳ náo nhiệt, nhưng bình thường bá tánh rất ít đến, ngày ngày đều bôn ba vì kiếm miếng cơm, lấy đâu ra công phu mà hầu hạ hoa cỏ? Cho nên tới đây nhiều đa phần là những người gia đình phú quý, hoặc là giống như Kỷ gia, là loại công tử tiểu thư, ngẫu nhiên rảnh rỗi, lại đây tự mình chọn lựa mấy bồn hoa tươi, một con hoạ mi.

Huynh muội hai người vừa đi vừa nhìn, Kỷ Đình Nguyên tương đối quen thuộc, dẫn nàng đi vào một cửa hàng tương đối yên lặng.

"Nơi này lu sứ dùng tốt, không dễ hư hao, bộ dáng còn xinh đẹp, ngươi chắc chắn sẽ thích. Chính là giá cả đắt hơn một chút, bất quá ca ca còn mua nổi."

Kỷ Dao trong lòng ấm áp, lấy túi tiền bên hông mình xuống: "Ta cũng có bạc nè, không cần tiền của ca ca, ngươi giữ đó uống rượu đi."

"Ngươi là khinh thường ta hả? Đã nói ta mua, ta có bổng lộc." Kỷ Đình Nguyên kéo nàng đi vào, "Chính ngươi chọn một cái."

trên giá gỗ, trên mặt đất bày đầy lu sứ, cái đồ án gì cũng đều có.

Kỷ Dao chọn loại lùn để lão quy có thể hít thở không khí nhiều hơn.

Bất quá, có quá nhiều dạng, nàng xem đến hoa cả mắt.

Lựa chọn gần nửa canh giờ, rốt cuộc gặp một cái hợp ý, đó là cái lu nước chừng mười tấc, hơi dẹp, có hai người khoan, bên cạnh họa một cái tiểu oa nhi nằm trên hoa sen. Tiểu oa oa trông giống như tiểu Kim Đồng, nhắm mắt lại, khóe miệng kiều, nói không nên lời rất đáng yêu.

Hoa sen bộ dáng cũng đẹp, sinh động như thật.

Nàng càng xem càng thích, đang muốn kêu Kỷ Đình Nguyên mua, lại nghe thấy một giọng trẻ con thanh thúy: "Biểu ca, ngươi mua cho ta cái lu nước đi! Ta muốn nuôi cá!"

"Muốn nuôi cá gì?"

"Cá chép lớn, nuôi cho thật béo mập."

Giọng tiểu hài tử thanh thanh, một giọng khác thanh âm lại réo rắt động lòng người, dường như xuyên qua rừng trúc phong. Kỷ Dao cả người cứng đờ, khó có thể tin. Thế nào lại gặp được hắn ở đây?

Nàng theo bản năng nghiêng mình.

"Dao Dao, có phải hay không muốn nó?" Kỷ Đình Nguyên cố tình đi lên hỏi, "Vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm hồi lâu, thế nào, quyết định rồi sao?"

hắn chỉ chỉ vào cái lu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!