Suốt mười năm làm thê tử của Thẩm Thanh, dù hắn có lạnh nhạt, cay nghiệt với ta thế nào, ta vẫn tận tâm làm tròn bổn phận của một người vợ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chỉ bởi, mạng ta là hắn đã cứu.
Năm đó, ta tới nhà bằng hữu tốt dự tiệc, đệ đệ của nàng tròn một tuổi, họ mời thân bằng quyến hữu đến chúc mừng.
Không ngờ lại gặp phải hỏa hoạn.
Lửa bùng lên dữ dội, chẳng mấy chốc đã lan ra khắp cả phủ, nữ quyến bị kẹt trong Tây sảnh.
Điều tồi tệ hơn nữa là xà nhà bị lửa thiêu rơi xuống, không may đè trúng chân phải của ta.
Ta không thể vùng vẫy thoát ra, nhìn các phu nhân hoảng loạn bỏ chạy khỏi nơi nguy hiểm, ta nghĩ mình sắp phải bỏ mạng tại đây rồi.
Không ngờ, Thẩm Thanh lao vào, giúp ta nhấc xà nhà lên và cứu ta ra ngoài.
Từ đó, người đời đều truyền tụng rằng ta có được mạng thứ hai là nhờ Thẩm Thanh, hắn đã liều mình cứu ta.
Còn ta, để báo đáp ơn cứu mạng, đã chọn gả cho hắn.
Quả là một câu chuyện đẹp.
Khi ấy, ta chỉ biết rằng có một nữ tử tên Chu Doanh đã mất mạng trong trận hỏa hoạn.
Nàng là con của một thiếp thất, vốn không được chú ý, hôm ấy những người dự tiệc hầu như chẳng ai nhớ đến nàng.
Chỉ khi phu nhân chủ nhà hốt hoảng kiểm tra số người, mới phát hiện ra nàng không có mặt, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện t.h. i t.h. ể trong thư phòng chỉ còn vài khung giá sách bằng đồng bị lửa thiêu rụi.
Ngọc bội và trang sức trên t.h. i t.h. ể đã xác định thân phận của chủ nhân.
Chỉ sau khi thành thân ta mới biết chuyện, Thẩm Thanh và Chu Doanh từng có một đoạn tình cảm.
Thẩm Thanh luôn muốn cưới Chu Doanh, nhưng thân phận của Chu Doanh không xứng với Thẩm Thanh, gia đình hắn không đồng ý, hai người đành ước định rằng, sau khi Thẩm Thanh cưới chính thất, sẽ đưa Chu Doanh vào làm quý thiếp.
Cũng coi như trọn tình nghĩa đôi bên.
Nào ngờ, đôi tình nhân vốn dĩ nên kết tóc se duyên lại trở thành âm dương cách biệt.
Sau khi thành thân, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Thẩm Thanh lại vô cùng hối hận, u sầu suốt một thời gian dài.
Những trưởng bối trong nhà họ Thẩm vốn trước đây khinh thường thân phận của Chu Doanh, giờ cũng bắt đầu nhớ nhung những điều tốt đẹp về nàng.
Người sống không thể so với người đã khuất, huống chi, sau khi chân phải của ta bị xà nhà đè trúng, đã để lại sẹo.
Nhà họ Thẩm cho rằng với khuyết điểm như vậy mà Thẩm Thanh vẫn lấy ta đã là sự nhân từ lớn nhất, chưa kể, mạng của ta vẫn là do Thẩm Thanh cứu.
Điều này ta công nhận, nên dù nhà họ Thẩm có làm khó ta đến đâu, ta cũng đều nhẫn nhịn, vì ta đến đây để báo ơn, những điều này ta đáng phải chịu.
Sau đó, Thẩm Thanh đã lập bài vị cho Chu Doanh với danh nghĩa bình thê.
Hắn nói rằng ta phải sống tốt, sống thay cho Chu Doanh, bởi mạng của ta là đổi lấy từ mạng của Chu Doanh. Nếu ta sống không tốt, người ta phụ lòng nhất chính là Chu Doanh.
Điều này ta không công nhận, người cứu mạng ta chỉ có Thẩm Thanh, còn Chu Doanh, ta không có bất kỳ quan hệ nào với nàng. Nàng không phải bị ta hại chết, cũng không phải vì cứu ta mà chết.
Con đường làm quan của Thẩm Thanh rất thuận lợi, nhưng hắn luôn không vui, ít nhất là khi ở bên ta, hắn không vui, luôn hoài niệm về Chu Doanh.
Vì thế, ta đã chọn thêm mấy phòng thiếp có dung mạo và tính cách giống Chu Doanh cho hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!