Chương 4: (Vô Đề)

Nhưng đôi chân nặng nề giống như đeo đá, mỗi bước đi đều cực kỳ gian nan.

Ta cứ chậm chạp bước đi, cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cửa nhà quen thuộc.

Và cả bóng người quen thuộc ấy.

Tướng công đang đứng trước cửa.

Tay áo của hắn vương tuyết trắng, tóc đen tung bay trong gió giống như đã đợi ta từ rất lâu.

Đôi mắt dài và hẹp của hắn từng khiến ta rung động vô số lần đang khẽ nâng lên.

Ta kiệt sức ngã xuống trước cửa.

Chỉ nghe được hắn nhẹ nhàng nói: "Chu Yên, sao nàng lại trở về rồi?"

Đôi tay từng siết lấy cổ ta giờ đây dịu dàng vuốt ve khuôn mặt ta.

Vì gieo nhân nào gặt quả ấy.

Ta muốn nói.

🌟Truyện do nhà "Như Ý Nguyện" edit🌟

Ta quay về là muốn đòi lại món nợ từ hắn.

Nhưng môi mấp máy mà chẳng nói được lời nào.

Ta mệt quá, chỉ muốn ngủ một giấc.

Chỉ là ta không ngờ, mới ngủ một giấc mà lại quên tất thảy.

Ta ôm đầu, đầu đau đến mức ta không thốt nên lời, ta chỉ có thể run rẩy nằm trên giường, nước mắt chảy dài.

Khi cơn đau như muốn nuốt trọn thì có vòng tay của ai đó ôm lấy eo ta, kéo sát ta vào lòng.

Những ngón tay mát lạnh lau đi dòng nước mắt dơ bẩn trên má.

Ý thức của ta dần trở lại.

Khuôn mặt đẹp đến mức mê hoặc gần ngay trước mắt.

"Lục Nghiên Chi."

Ta thốt ra tên của hắn.

"…Rất đau sao?"

Cơ thể của ta run lên, ta đẩy mạnh hắn ra.

Vào cái đêm ta chết, hắn cũng hỏi ta câu này.

Ký ức đau đớn đó đã nhắc nhở ta.

Chính người này đã g.i.ế. c ta.

Bị ta đẩy ra nhưng Lục Nghiên Chi không nổi giận mà chỉ giữ một khoảng cách nhất định, hắn chỉnh lại tay áo rồi đứng dựa vào mép giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!