Chương 32: Bể bình giấm chua

Edit + Beta: Cù lão bản

Lương Hiểu Tài vỗ vỗ Tô Vấn Thanh: "Này, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!"

Tô Vấn Thanh gục như chết, một chút phản ứng cũng không có. Lương Hiểu Tài không khỏi mắng thầm một câu: "Mẹ kiếp, sao lại ra tay nặng như thế?" Ai biết lúc này Hoắc Nghiêm Đông quay trở lại. Vốn vóc người y cao to, vác Tô Vấn Thanh không khác gì vác bao cát. Vác xong cũng không ừ hử gì đi thẳng một mạch.

Lương Hiểu Tài đuổi theo: "Này! Ngươi muốn mang hắn đi đâu?"

Hoắc Nghiêm Đông nói: "Chôn!"

Lương Hiểu Tài: "Cái gì?"

Chôn? Khẳng định không thể chôn thật, mà y cũng không thể ngốc sau núi quá lâu. Tuy rằng sau khi sổ sách bị lấy đi nơi này căn bản không có ai đến canh chừng, song cũng không thể loanh quanh ở đây mãi được.

Hoắc Nghiêm Đông vác người đến một địa phương tương đối bí mật. Nơi này cũng thuộc phạm vi sau núi, thế nhưng cách mấy nấm mồ khá xa. Y đem Tô Vấn Thanh đặt trên đất, vừa vặn dựa lưng một cây đại thụ.

Lương Hiểu Tài nói: "Ta thấy ngươi dư thừa tinh lực không có chỗ phát tiết đúng không? Rõ ràng người ta có chân tự dưng ngươi lại đánh ngất rồi bỏ công vác. Nói đi, đánh hắn ngất để làm gì?"

Hoắc Nghiêm Đông lặng thinh, không đề cập tới cảm giác buồn bực quái dị của bản thân khi nhìn thấy Lương Hiểu Tài đứng bên cạnh một người nam nhân khác, trực tiếp hỏi: "Người này từ đâu tới? Ngươi không biết bây giờ ngươi dắt theo một người sẽ có thêm bao nhiêu nguy hiểm sao?"

Lương Hiểu Tài nói: "Hắn vốn là binh sĩ ở đây, thiếu chút nữa bị Tiền Quang Tổ chôn sống. Lúc đó ta tiện tay cứu nên hắn cùng ta đi một chuyến đến kinh thành."

Hoắc Nghiêm Đông: "Ngươi còn mang hắn đi kinh thành?" Cái tên nằm trên đất này vừa nhìn liền biết là đồ vô dụng, sao có thể mang theo đi xa như vậy? Không biết nguy hiểm cỡ nào sao?

Hoắc Nghiêm Đông phát hiện tâm tình mình càng thêm không tốt, thấy Lương Hiểu Tài gật đầu, trầm giọng: "Cũng không biết rốt cuộc là ai dư thừa tinh lực."

Lương Hiểu Tài thầm nghĩ, là ngươi chứ ai.

Hoắc Nghiêm Đông miễn cưỡng đè xuống cảm giác khó chịu, đột nhiên ép giọng càng thấp hơn: "Tại sao lại chạy xa như thế? Ngươi có biết mười ngày này trong nhà nhớ ngươi biết bao nhiêu? Nương ngươi và nương ta ngày nào cũng ra cửa đứng chờ ngươi đấy."

Nghĩ đến hai vị trưởng bối trong nhà Lương Hiểu Tài im lặng không lên tiếng. Lúc đó sốt ruột gấp rút lên đường thật không nghĩ tới hai bà, thế nhưng hết bận trở về, bị Hoắc Nghiêm Đông nhắc tới hắn phát hiện trong lòng cũng rất nhớ hai nương. Quan Thải Y phỏng chừng rất lo lắng, Lý Thuận Liên phỏng chừng cũng vậy. Dù sao đối với hai bà mà nói đây là lần đầu tiên trong nhiều năm hai người tách khỏi "con dâu" này lâu như vậy.

"Ban đầu đúng là ta nghĩ lấy đồ xong lập tức trở về tìm ngươi, nhưng sau đó lấy đồ xong lại cảm thấy còn không bằng trực tiếp đưa đến kinh thành. Ta có mang về ngươi cũng không mang đi được, sẽ bị lộ, song vật trọng yếu như vậy giao cho người khác ta không yên lòng."

Lương Hiểu Tài cũng nhỏ giọng, trong lúc vô tình cuộc nói chuyện này lại biến thành thì thầm. Sắc mặt Hoắc Nghiêm Đông thoáng tốt hơn một chút, lại nhìn nhìn đôi mắt Lương Hiểu Tài, sau đó không biết tại sao đột nhiên không nói nữa.

Lúc này Lương Hiểu Tài hỏi: "Đúng rồi, sao ngươi lại tới đây?"

Hoắc Nghiêm Đông hừ lạnh một tiếng: "Tự nhiên là đến xem mấy con "cá" dưới trướng của ta sống như thế nào."

Lương Hiểu Tài cười nói: "A, ta cũng cảm thấy là nguyên nhân này, ngươi làm người rất trượng nghĩa."

Trượng nghĩa cái rắm!

Hoắc Nghiêm Đông có chút muốn phỉ nhổ chính mình, hết nửa ngày mới hất cằm về phía Tô Vấn Thanh: "Ngươi đi cùng với hắn nhiều ngày như vậy hắn có thấy qua dung mạo của ngươi chưa? Về sau có thể gây ra phiền phức nào không?"

Lương Hiểu Tài nói: "Không có. Cả đoạn đường này ta đều không tháo khăn che mặt, ngay cả lúc gặp Trung Dũng Hầu cũng không tháo."

Khóe miệng Hoắc Nghiêm Đông thật đáng thẹn mà thoáng nhếch lên, bất quá ánh sáng không đủ, Lương Hiểu Tài không chú ý tới. Hắn chỉ chú ý tới khí tràng quanh thân Hoắc Nghiêm Đông không còn căng chặt nữa, còn có Hoắc Nghiêm Đông ăn mặc phong phanh hơn trước nhiều.

Chỉ chớp mắt hắn đã rời nhà hơn mười ngày, hơn mười ngày này khí trời biến hóa rất rõ ràng. Hắn nhớ lúc hắn đi Thiết Tí quân bên này buổi tối còn rất lạnh, hiện tại thổi qua đều là gió ấm. Hắn ngồi sát bên cạnh Hoắc Nghiêm Đông, có lúc vì để thuận tiện trò chuyện mà mặt sắp dán vào nhau, có nghĩ thế nào cũng đều có chút quái quái.

"Tiếp theo ngươi định làm gì?" Lương Hiểu Tài hỏi, "Hiện tại tình huống bên này thế nào?"

Hắn thuận lợi vào kinh thành Định Bá Hầu không phát hiện, nhưng hắn có đánh thuốc mê cơ sở ngầm bên đó, cho nên việc này trước sau gì cũng truyền tới tai Định Bá Hầu. Thêm nữa đêm đó Trung Dũng Hầu phái người ra ngoài thành "lấy đồ vật", Định Bá Hầu chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện sổ sách đã vào kinh. Nếu như người này không ngu lúc này chắc đang suy ngẫm biện pháp vớt vát đi?

Hoắc Nghiêm Đông nói: "Buổi trưa hôm nay không biết Tiền Quang Tổ có thu được tin tức gì hay không mà nói muốn để ta dẫn hai ngàn Hổ Đầu binh về. Hắn nói hắn ra lương thực, để hai ngàn Thiết Tí binh bên kia tiếp tục ở lại Hổ Đầu quân một hai tháng, chờ học được bản lãnh thật sự lại trở về."

Lương Hiểu Tài nói: "Nha, không phải là rất tốt sao? Vậy sao ngươi còn ở lại đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!