Tác giả: Luna Huang
Do ở hiện đại Vân Du vừa học vừa bán hàng nên dậy rất sớm. Xuyên đến đây thói quen đó cũng không thay đổi.
Hôm nay nàng chọn cho mình y phục màu xám tro có thêu cành liễu màu xanh trên thân váy rất trang nhã. Lệ Chi lại cho rằng đại hôn phải mặc màu đỏ, hồng mời cát lành.
Đùa chắc, nàng đỏ gần hai tháng qua còn chưa đủ sao? Thôi miễn đi. Nàng thích sự thanh lịch, nhẹ nhàng hơn.
Cự qua cãi lại nàng quyết tâm mở rương đồ ra xem xem còn bộ nào vừa mắt không. Trong rương y phục chất liệu không tốt nhưng màu sắc cũng không đến nỗi nào. Ở hiện đại màu tối là thanh lịch nên nàng cũng không sinh chán ghét với đống y phục này.
Vân Du đem bộ lục y lên thuyết phục Lệ Chi bằng lý do hết sức chính đáng: "Chúng ta đang ở quân doanh, mặc lục sắc ngụy trang để địch không phát hiện" Lệ Chi không thể nào phủ nhận được liền mặc nàng tùy hứng.
Vân Du búi củ tỏi cao trên đỉnh đầu dung một dải băng màu lục cố định lại. Lệ Chi lại bảo nàng không nên để tóc kiểu quái dị khác người như vậy.
Vân Du lườm nàng ta rồi bảo: "Chúng ta đang ở quân doanh. Phàm là nữ nhân xuất hiện trong quân doanh đều là quái dị khác người."
Nàng ta á khẩu không trong lời được.
Bước ra khỏi bình phòng đã thấy Lãnh Thiên Hạo bước vào. Hai người khách sáo với nhau bằng vài câu nhàm chán "Sớm", "Ngủ ngon không?", "Dậy sớm vậy?" rồi hắn bước đến bàn đọc sách.
Hôm qua hắn nghe lời nàng cạo râu xong đến lều tướng quân ngủ tạm liền bị bọn Ngô Trọng Kỳ trêu một phen. Tỉ như vì lý do gì Vương gia lại quyết định cạo râu? Có phải hay không do mặc cảm tuổi tác? Vì sao đêm tân hôn Vương gia lại một mình đến đây xin ngủ nhờ? Có phải hay không Vương phi không cho ngủ cùng? Tỉ như,…….
Cả người hắn tỏa ra một cổ sát khí thế mà đám tướng quân kia cũng chẳng biết sợ cứ lải nhải bên tai hắn suốt. Bất đắc dĩ hắn đem uy quyền ra đe dọa bọn họ mới chịu tha cho hắn.
Lãnh Thiên Hạo cùng bọn Ngô Trọng Kỳ ở phương diện tôn ti thì vẫn xưng hô theo quy củ, nhưng bọn họ là chiến hữu, là bằng hữu nên cũng chẳng câu nệ tiểu tiết.
Vân Du oán hận lườm Lệ Chi ngụ ý: Đại hôn thì sao? Tân hôn thì thế nào? Người ta vẫn một thân đen thui kìa.
Lệ Chi nuốt nước bọt rồi nhìn Lãnh Thiên Hạo bằng ánh mắt si mê. Thì ra Vương gia chính là soái như vậy. Tuy đứng bên Vân Du nhưng tâm nàng ta đã sớm hướng về Lãnh Thiên Hạo. Nàng ta quyết tâm không để tiểu thư nhà mình nói xấu Vương gia dù chỉ nửa lời.
Thấy gương mặt không có tiền đồ của Lệ Chi, Vân Du không biết nên làm sao cho phải đây. Nàng đến từ hiện đại nên chuyện này rất dân chủ, cho dù là chủ tớ cũng không có quyền sắp đặt người khác như vậy.
Tài tẩy não của hai tên kia quả là xuất chúng. Nếu ở hiện đại nhất định không trở thành MC nổi tiếng hay diễn thuyết gia thì cũng là một nhà báo nổi tiếng, không lo thất nghiệp đâu.
Lãnh Thiên Hạo nhận được ánh mắt của Lệ Chi lại khó chịu. Hắn nhíu mày nhìn lại thì Lệ Chi lại cúi đầu xuống, hôm qua hỉ nương cũng nhìn hắn như vậy. Cho tiền hắn cũng không biết được hai người bọn họ đã sớm bị Phó Đức Chính cùng Ngô Trọng Kỳ tẩy não.
Hắn thấy nàng nhìn cái bàn trước mặt thở dài liền nói: "Nàng dậy sớm nên trù sư chưa kịp chuẩn bị."
"Ân" Nàng gật đầu xong trong đầu lại có ý định chỉnh hắn: "Hôm qua ta phát hiện người mắc phải một sai lầm rất nghiêm trọng."
Ai bảo hôm qua hắn đánh nàng đau như vậy, nghĩ lại mông nàng vẫn còn đau đây này. Mông đau do bị đánh, lòng đau do bị chiếm tiện nghi.
Mắt hắn liền rời khỏi sách nhìn tiểu oa nhi đang thổi ly trà nóng gần đó thắc mắc: "Sai lầm nghiêm trọng?"
"Ân" Nàng tiếp tục gật đầu: "Ngươi muốn biết liền tập trung binh sĩ lại ta sẽ nói cho người biết."
Lão nương mà không chỉnh được ngươi ta liền theo họ của ngươi. Nàng quên mất bản thân gả cho hắn đã sớm mang họ Lãnh rồi.
"Nàng hiện không thể nói cùng ta?" Hắn không tin mình mắc phải sai lầm. Càng không tin một tiểu oa nhi mười tuổi có thể thấy được sai lầm của hắn.
Vân Du giơ ngón trỏ lên lắc lắc, chu mỏ nói: "Ngươi tập trung ba quân lại ta mới nói."
Lãnh Thiên Hạo chỉ nhìn nàng không hề đồng ý cũng chẳng hề từ chối. Nàng liền đứng dậy nhấc chân ra khỏi lều. Động tác của nàng chậm rãi, mặt hướng về phía hắn khiêu khích sự tò mò của hắn.
Khi chân Vân Du sắp chạm đến cửa hắn liền nói: "Nàng ở yên đó chờ ta" Được rồi, hắn thừa nhận nàng thành không gợi được ý tò mò của hắn. Hắn cũng muốn biết đến cùng nàng muốn gì. Trong quân doanh không đánh giặt lại nghiên cứu binh thư giờ cũng nên thay đổi một chút.
Vân Du đạt thành mưu kế liền cao hứng hướng hắn nở ra một nụ cười rạng rỡ như nắng sớm.
Lãnh Thiên Hạo kinh ngạc nhìn nàng. Trong quân doanh có ai cười được như vậy. Cho dù là thắng trận cũng thương tiếc cho binh sĩ phơi thây ngoài chiến trường kia. Rất nhanh hắn phục hồi vẻ mặt rồi bước ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!