Chương 46: Đôi Phu Thê Trong Truyền Thuyết

Tác giả: Luna Huang

Nơi tổ chức dạ yến lần này là Bích uyển. Càng đến gần Bích uyển không khí càng náo nhiệt. Đèn lồng đủ màu sắc được treo cao làm Bích uyển càng thêm lộng lẫy, huy hoàng. Xung quanh Bích uyển được bao quanh bởi một rừng đào, tuy là mùa thu nhưng đào vẫn nở rộ. Sân của Bích uyển sớm bị cánh đào phủ đầy tạo nên một mảng hồng nhạt làm say động lòng người.

Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi cao nhất. Dưới một chút là thái hậu, chút nữa là thái phi. Bên trái chính là chỗ của các Vương gia chỉ còn trống mỗi chỗ của Lãnh Thiên Hạo. Bên phải là phi tử. Dưới cùng là quan viên đại thần cùng gia quyến.

Lãnh Thiên Hạo hiên ngang bế Vân Du bước vào nói nhỏ: "Lát ta làm thế nào nàng làm thế nấy."

Đám quan lại hai bên cùng cung nhân cúi người hành lễ: "Tham kiến lục Vương gia, Vương phi. Vương gia, Vương phi vạn phúc kim an."

Cảnh tượng lóa mắt khiến mũi Vân Du dài ra không ít. Tay nàng sờ sờ cái mũi tẹt của mình, hình như cao hơn được một chút rồi. Nàng cứ như thần tiên tái thế được mọi người vái lạy vậy. Nàng ngồi trên tay của Lãnh Thiên Hạo nhìn xuống rừng người đang quỳ kia trong lòng dâng lên một cổ cảm xúc mới lạ.

Hóa ra cảm giác được người khác kính nể lại tốt như vậy. Không thể trách nhiều người muốn tranh ngôi đoạt vị làm hoàng đế, đấu đá để làm hoàng hậu.

Trên TV chiếu cũng không hoành tráng được như vậy đâu. Nếu có cơ hội xuyên về hiện đại nàng sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền lập phim trường lung linh như ở đây thu bạc.

"Miễn lễ." Lãnh Thiên Hạo nói xong liền bước thẳng đến trước mặt Lãnh Thiên Minh.

Quan lại cùng đám gia quyến nghe được liền lén nhìn. Bọn họ kinh ngạc không tin được vào mắt mình. Sao Lãnh Thiên Hạo lại không giống trong lời đồn? Bọn họ mỗi người một câu truyền đến tai của Lãnh Thiên Hạo khiến hắn sinh khí nhưng vẫn không biểu lộ ra mặt.

"Sớm biết lục Vương gia mị người thế này ta đã vận bắt mắt hơn rồi."

"Là tên nào đồn lung tung về lục Vương gia khiến ta nhận được thiếp mời liền ăn ngủ không yên."

"Lục Vương phi sao nhỏ như thế làm sao thị tẩm được."

"Xem làn da đen nhẻm của nàng ta kìa. So với dân đen còn mất mặt hơn."

"Dung mạo còn thua cả nha hoàn trong phủ của ta."

"Y phục của nàng ta sao lại dơ như vậy. Thật làm mất mặt hoàng thất."

"……"

Những tiếng xì xào đó lọt đến tai Vân Du là một mớ hỗn độn. Nàng chẳng nghe được gì. Nhưng Vương Doãn, Tiêu Tử, Ngô Trọng Kỳ lại khác.

Bọn họ là người học võ nên thính lực rất tốt, lời nói đó làm bọn họ khó chịu. Tiểu Vương phi cùng bọn họ hai năm, ai cũng có hảo cảm với nàng làm sao có thể để người khác nói như vậy.

Đường nhìn của Vân Du tập trung lên người của Ngô Tiên Linh và Nhan Tiêm Thư đầy đắc ý. Trong mắt của bọn họ có sự ngạc nhiên, có sự chột dạ.

Đám người của Vân gia ganh tỵ đến đỏ mắt, tức đến đỏ mặt. Lý nào một si nhi không dung mạo lại đen nhẻm như Vân Du được sủng như vậy. Cứ nghĩ đưa nàng gả cho Lãnh Thiên Hạo là đem nàng vào chỗ chết không ngờ lại được cưng chiều như vậy. Chỉ tội chiếc khăn tay bé nhỏ bị xoắn đến biến dạng.

Phó Đức Chính lặp đi lặp lại câu thần chú "Vương phi không thấy ta" cả vạn lần trong lòng. Hắn chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn nàng. Lần này phép màu hiệu nghiệm, tiểu Vương phi thực không có thời gian để ý đến hắn nên hắn toàn mạng.

Có hai người kinh hỉ nhìn nàng. Hóa ra nàng là lục Vương phi. Bọn họ với nàng quả là có duyên.

Đám nữ quyến si ngốc nhìn Lãnh Thiên Hạo rồi nhìn sang Vân Du. Bọn họ biết cơ hội của mình đã đến liền quay sang phía sau nói gì đó với cung nữ, tay cũng không quên đưa bạc.

Lãnh Thiên Hạo đặt Vân Du xuống cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng. Hắn đưa tay giúp nàng chỉnh lại trang phục rồi hành lễ:

"Tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Tham kiến mẫu hậu/ thái hậu, thái phi, hoàng hậu. Mẫu hậu/thái hậu, thái phi, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Vương Doãn, Tiêu Tử, Ngô Trọng Kỳ cũng hô to hành lễ. Vân Du nhìn bọn họ rồi làm theo, miệng cũng chẳng buồn nhép.

Lãnh Thiên Hạo lén quay sang nhìn nàng như muốn hỏi: Sao nàng lại hành lễ như vậy?

Vân Du nhỏ giọng nói: "Lúc nãy chẳng phải ngươi bảo ta phải làm giống ngươi sao? Giờ ta làm theo ý ngươi, ngươi lại bảo không đúng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!