Tác giả: Luna Huang
Sáng nay thức dậy Lệ Chi nói với Vân Du hôm qua có hai nha hoàn tên Lãnh Tình, Lãnh Ý đến thỉnh an nhưng nàng ta bảo nàng đã ngủ bảo các nàng sáng mai hẵn đến.
Lãnh Thiên Hạo chín năm không về bị giữ lại cũng là chuyện bình thôi. Nếu là hài tử của nàng, nàng nhất định nhốt luôn khỏi cho có cơ hội rời đi nữa.
Hôm nay nàng một thân cam sắc nhạt, tóc thắt ba bím nhỏ ở hai bên dùng dải băng trắng cố định ở giữa. Bước ra ngoài nha hoàn, nô tài nào thấy nàng cũng cúi đầu chào: "Vương phi hảo."
Gia giáo của lục Vương phủ thật tốt. Cả hạ nhân cũng học hỏi nhanh như vậy nàng thật hài lòng, tâm trạng cũng như vậy mà tốt theo.
Bước đến phòng ăn đã thấy Vương Doãn, Tiêu Tử, Hồ Điệp ngồi đầy đủ đợi mình:
"Chào buổi sáng."
Bọn họ đồng thanh: "Vương phi hảo."
"Sao Điệp tỷ tỷ không mặc y phục ta bảo Lệ Chi may?" Nàng bước đến nghi hoặc hỏi.
Hồ Điệp cúi mặt đỏ mặt: "Ta không quen mặc nữ trang."
Tiêu Tử cũng muốn thấy nương tử chưa qua cửa của mình vận nữ trang liền cùng Vân Du một phe: "Sao nàng không làm theo ý của Vương phi?"
"Thân phận của muội, Vương gia còn chưa công bố." Hồ Điệp bị lây nhiễm thói xấu của Tiêu Tử liền đưa tay lên gái đầu mỗi khi lúng túng hay xấu hổ.
Thấy bọn họ chàng chàng thiếp thiếp Vương Doãn lắc đầu thán: "Ta thật bất hạnh. Lão Tiêu thật không biết nghĩ đến bằng hữu đang cô đơn nơi này."
Hồ Điệp, Tiêu Tử liên tục ho khan chữa ngượng. Bọn họ sao là đối thủ của Vương Doãn đây.
Vân Du nhai nốt miếng điểm tâm rồi nói: "Lão Vương dám tự nói mình bất hạnh sao?" Hắn đây là muốn đâm đầu vào tử địa?
"Vương phi cũng đang nhớ đến Vương gia đi. Chỉ có ta là một mình thôi, không bất hạnh thì là gì?" Vương Doãn vừa than vừa gắp điểm tâm vào chén.
Vân Du hắng giọng, mắt lóe lên vài tia nham hiểm: "Lệ Chi mau gọi Tâm muội muội đến bồi Doãn ca ca dùng điểm tâm."
Vương Doãn đen mặt lại nghẹn cả miếng điểm tâm trong miệng. Hắn vừa liên tục ho vừa vẫy tay bảo Lệ Chi không cần đi.
"Khụ khụ, Vương phi ta sai rồi. Ta không nên như thế."
Tiêu Tử, Hồ Điệp vui sướng khi người gặp họa. Tại sao bọn họ không nhớ đến Lãnh Tâm nhỉ? Vương phi vừa về đã nắm được điểm yếu của Vương Doãn rồi.
Liễu Hoa im lặng ngồi bên cạnh đút Liễu Thu Huệ dùng cháo. Vân Du nhìn mà ngao ngán. Lúc trước La Đường Kỵ đút muỗng nào liền nuốt muỗng đó thế mà Liễu Hoa đút lại quay tới quay lui không chịu ăn.
Dùng điểm tâm xong Lãnh Tình, Lãnh Ý đến thỉnh an:
"Nô tì Lãnh Tình gặp qua Vương phi."
"Nô tì Lãnh Ý gặp qua Vương phi."
Cả hai nhúng người cung kính đồng thanh nói. Hóa ra là tỷ muội song bào a.
Vương Doãn đứng bên cạnh thì thầm với nàng: "Lãnh Tình, Lãnh Ý là hài tử của nhũ nương của Vương gia. Sau khi nhũ nương qua đời Vương gia liền thu lưu họ. Ngài còn hứa gả họ cho huynh đệ Liêu gia."
Lãnh Tình nói: "Lệ Chi sắp xuất giá nên Vương gia lệnh cho tỷ muội nô tì chăm sóc Vương phi."
"Các người chẳng phải cũng sắp xuất giá sao?" Nàng nhắm nháp tách trà long tĩnh trên tay.
Bọn họ cúi đầu, đỏ mặt không dám lên tiếng. Nàng cho người gọi hết nha hoàn trong phủ đến tiền thính rồi nói:
"Bổn phi được gả đến đây đáng lẽ phải chuẩn bị hà bao phân phát cho mọi người nhưng thời gian ở quân doanh lâu như vậy không kịp chuẩn bị nên chỉ có thể đưa bạc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!