Tác giả: Luna Huang
Dùng điểm tâm xong mọi người thu dọn lên đường. Bên trong xe ngựa Vân Du, Lệ Chi, Liễu Hoa và Liễu Thu Huệ nói chuyện phiếm rất vui vẻ.
Gần đến kinh thành không biết Lãnh Thiên Hạo bị gió độc gì thổi trúng liền chạy vào xe ngựa ngồi. Hắn vừa bước vào Lệ Chi và Liễu Hoa cùng im bặt không dám nói chuyện, đến cười cũng không luôn.
Trong xe ngựa chỉ còn nàng và Liễu Thu Huệ cười giỡn. Lát sau Liễu Thu Huệ ngủ nàng liền không có người chơi cùng. Sinh khí nàng quay sang mắng Lãnh Thiên Hạo:
"Ngươi sao không tiếp tục cưỡi ngựa, vào đây làm gì để không ai dám cùng ta chơi đùa."
Lãnh Thiên Hạo sủng nịnh ôm nàng vào lòng không trả lời. Lúc này hắn mặc một thân giáp trụ cũng không dám dùng lực sợ nàng đau. Xe ngựa tiến vào kinh thành. Bên ngoài xe ngựa ồn ào náo nhiệt nàng đưa tay vén rèm thì bị Lãnh Thiên Hạo giữ lại.
Tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào bên trong xe ngựa:
"Lục Vương gia nam chinh bắc chiến lập được không ít chiến công hiển hách. Lần này lại khiến Bắc Bình quốc quy hàng lập được đại công."
"Thật không ngờ Vương gia đi một lần chính là chín năm." Người nói kèm theo giọng thở dài.
"Nếu Vương gia không trấn thủ ở biên cương thì chúng ta có được thái bình thế này không?"
"Ngươi nói xem lần này Vương gia trở về sẽ lưu lại bao lâu?"
"Ta không quan tâm chuyện đó, ta chỉ muốn biết Vương gia có như lời đồn hay không thôi."
"Vương gia lần này về có phải vì Vương phi không?"
"Nghe nói lục Vương phi ở ngoài quân doanh cùng Vương gia không có về kinh thành a."
"Vương gia chán ghét nữ nhân, có phải hay không Vương phi đã chết dưới kiếm của Vương gia?"
"Ngươi be bé mồm thôi. Làm Vương gia mất hứng liền đem ngươi ra chém đầu làm gương." Tên đó nói còn thè lưỡi làm hành động cắt cổ nữa.
Vân Du tức đến điên. Người thì đào sẵn huyệt cho nàng, kẻ thì trù nàng chết. Nàng thật muốn xắn tay áo đánh mấy tên lắm đều đó thành đầu heo.
Quay sang lại thấy Lãnh Thiên Hạo nhắm mắt dưỡng thần, cực kỳ bình tĩnh chấp nhận tin đồn như không phải chuyện của mình. Đầu nàng bỗng xuất hiện một ý nghĩ liền kéo cổ hắn xuống thì thầm:
"Tin đồn là do ngươi tự tung có phải không?"
Đôi mắt phượng từ từ mở ra nhìn nàng, môi còn nở một nụ cười phi thường gian xảo: "Nàng nói xem."
"Là do ngươi không muốn thành thân nên mới làm như vậy?" Nàng khẳng định đây là thiên chân vạn xác.
Lãnh Thiên Hạo không trả lời chỉ áp sát trán mình và trán nàng vào nhau rồi để hai chóp mũi nhẹ nhàng cọ quẹt rất ám muội, môi cũng nở lên nụ cười mị người. Hành động của hắn làm nàng xấu hổ đỏ bừng mặt quay đi nơi khác.
Lệ Chi và Liễu Hoa cúi gầm mặt ngượng ngùng không dám ngẩng đầu.
Lãnh Thiên Hạo nhẹ giọng nói với nàng: "Nàng ngoan ngoãn hồi phủ, ta vào cung diện thánh xong sẽ hồi phủ bồi nàng."
Vân Du gật đầu. Nàng cũng chẳng muốn vào cái lồng vàng khảm ngọc đó đâu.
Lãnh Thiên Hạo ngạc nhiên hơn mười phần. Hắn cứ nghĩ nàng sẽ nằn nặc đòi theo bằng được lý nào lại ngoan ngoãn như vậy. Hắn với Vương Doãn sớm nghĩ cách dỗ nàng nữa. Hắn cũng không dám hỏi lý do lỡ nàng đổi ý thì phiền to.
Xe ngựa dừng trước lục Vương phủ, đợi đám nữ nhân xuống xe rồi hướng về hoàng cung chạy.
Trước đại môn trên dưới lục vương phủ đều ra đón. Bọn họ vừa thấy xe ngựa liền hô to: "Cung nghênh Vương gia, Vương phi hồi phủ."
Vân Du ung dung bước vào, Lệ Chi, Liễu Hoa nối gót theo sau. Hồ Điệp thấy nàng không để tâm nên thay nàng nói: "Đứng lên."
Đám gia nhân vừa ngẩng đầu lên liền chạy đến bên Liễu Hoa. Mặt ai nấy cũng cao hứng vì Vương gia đã có con nối dỗi. Bọn họ giúp đỡ Liễu Hoa như vị tân chủ tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!