Chương 38: Hoàng Lăng

Tác giả: Luna Huang

Sáng sớm, Lãnh Thiên Hạo tỉnh giấc thấy Vân Du nằm trên người hắn như vậy liền cao hứng mỉm cười. Nhớ lại lời của Vương Doãn và Ngô Trọng Kỳ tối qua liền vươn tay ôm lấy nàng. Một lúc lâu vẫn chưa thấy nàng tỉnh hắn khẽ đặt nàng xuống giường, đứng dậy thay y phục rồi ra ngoài.

Vân Du đêm qua ngủ rất khuya nên sáng nay dậy muộn. Do đêm qua khóc quá nhiều nên con mắt sưng húp mở không nổi một nửa. Nàng gọi Lệ Chi giúp nàng luộc trứng gà rồi nàng tự thay y phục chải tóc bước ra ngoài.

Thứ khiến nàng tự hào nhất đó chính là đôi mắt. Ấy vậy mà kiếp trước cận thị nặng phải đeo kính. Kiếp này lại khóc ra cái dạng này khiến ưu điểm duy nhất cũng mất luôn. Sao số mạng của nàng là thê thảm như vậy. Tài không có, sắc càng không có, chỉ có mỗi tiền.

Vừa bước ra đã bị Tiêu Tử, Vương Doãn và Ngô Trọng Kỳ vây lấy thay phiên nhau trêu chọc. Cái bọn này hôm nào không trêu nàng là ăn không ngon, ngủ không yên hay sao ấy.

"Vương phi làm sao thành cái bộ dạng này?"

Ta làm sao liên quan gì đến ngươi.

"Vương phi là tối qua nằm mơ tự đánh mình đi?"

Ta có nằm mơ đánh người cũng phải tìm ngươi để đánh.

"Vương phi là lấy trứng gà đắp lên mắt trang trí đi?"

Có ai nhàn rỗi đem trứng gà lên trang trí không? Có trang trí cũng phải dùng đá quý, kim cương chứ.

"Ta nghe nói xem trộm người khác tắm cũng có tình trạng y như thế này."

Bổn phi mà lại làm chuyện vô sỉ như vậy sao?

"Không phải Vương phi xem trộm Vương gia nhà chúng ta tắm chứ?"

Bổn phi mà phải xem trộm sao? Bổn phi là xem công khai.

"Vương gia nhà chúng ta soái như vậy, khó trách Vương phi không thể cầm lòng."

Đáng ghét!

Bọn cứ liên tục cười nhạo nàng. Nàng chẳng thèm lên tiếng chỉ dùng đôi mắt sưng to, chỉ mở được một nửa lườm cháy mặt bọn họ.

Hồ Điệp quan tâm hỏi: "Vương phi làm sao để mắt sưng như thế này?"

Vân Du ôm lấy Hồ Điệp làm điểm tựa an ủi. Lát sau Lệ Chi vào đưa trứng luộc cho nàng. Nàng tự bốc vỏ rồi dùng khăn bọc lại lăn nhẹ lên mắt.

Lãnh Thiên Hạo từ ngoài bước vào thấy nàng đã tỉnh liền ngồi bên cạnh hỏi: "Đêm qua nàng làm sao lại khóc? Ai dám khi dễ nàng, ta giúp nàng làm chủ."

Vân Du chưa kịp trả lời đã bị Tiêu Tử dành trước: "Vương phi sở hữu lá gan to như vậy nhất định không cần Vương gia ra mặt giúp đâu. Nàng hoàn toàn có thể tự mình làm chủ." Hắn vì trêu nàng không ngại phóng đại sự thật.

Vương Doãn tự cho mình thông minh suy đoán linh tinh: "Theo ta đoán Vương phi nhất định một mình bỏ đi chơi nên bị người ta cướp bạc, cướp đồ ăn. Bản thân giành không lại nên uất ức khóc."

Ngô Trọng Kỳ không hiểu liền hỏi: "Vì sao lão Vương lại có suy nghĩ như vậy?"

"Hà bao của nàng mất rồi." Vương Doãn thản nhiên đáp: "Tối qua Vương gia đưa nàng trở về ta đã không thấy nữa."

Lãnh Thiên Hạo vội hỏi: "Có thật như vậy không?" Kẻ nào to gan dám cướp bạc của nàng. Tra ra được hắn nhất định khiến kẻ đó sống không bằng chết.

Vân Du thở dài nhìn đám biên kịch lậu này. Trên người nàng chỉ thiếu mỗi cái hà bào và thêm đôi mắt sưng to thôi mà bọn họ suy diễn ra đủ thứ chuyện quái dị thế này. Nếu sau này đất nước không loạn lạc, không có chiến tranh nữa bọn họ đổi nghề viết tiểu thuyết nhất định bán rất chạy, không lo thất nghiệp.

Nàng nhàn nhạt đem sự tình của nữ nhân hôm qua một lần kể ra. Nàng còn nói nàng khóc là do cảm thương cho thân phận nữ nhân đó.

"Ta muốn đưa nàng ta theo."

Lãnh Thiên Hạo nghe vậy liền đáp ứng. Nàng muốn gì cũng được, miễn là nàng vui vẻ. Còn nữ nhân kia nếu hắn phát hiện ra là lợi dụng nàng, hắn cũng không hạ thủ lưu tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!