Chương 34: Cơn Ác Mộng Của Phó Đức Chính

Tác giả: Luna Huang

Vân Du hôm nay làm xong cái nón cứng bằng tre to liền chạy đi lấy mật ong. Nàng đội nón lên rồi lấy khúc vải trắng lần trước phủ từ trên xuống dưới không chừa bất kì khe hở nào.

Sau đó nàng vén một ít lên lấy Nguyệt Nha phóng tổ ong. Tổ ong rớt xuống, cả đám ong vỡ tổ bay ra. Nàng đợi cho lũ ong bay hết mới đem tổ ong cho vào trong vải rồi mang về.

Nàng chạy về lều khoe thành quả với Lãnh Thiên Hạo. Binh sĩ lại báo hắn ở lều của Phó Đức Chính. Nàng chạy đến đó hào hứng nói:

"Ta mới lấy được một tổ ong to." Nàng mang tổ ong đem đến trước mặt Lãnh Thiên Hạo.

Lãnh Thiên Hạo tái mặt đem nàng xoay vòng vòng lo lắng hỏi: "Nàng có thấy chỗ nào đau không? Sau này muốn lấy tổ ong thì gọi binh sĩ đừng tự ý đi như vậy rất nguy hiểm."

Nàng đưa ngón cái chỉ nào mình đắc ý nói: "Ta có đồ bảo hộ."

Lãnh Thiên Hạo ôm trán bất lực nói: "Có đồ bảo hộ cũng không được. Nhỡ như Phó Đức Chính thì nguy."

Vân Du nhìn sang Phó Đức Chính nằm trên giường đang bị Hồ Điệp dùng băng trắng băng kín người như xác ướp liền chép miệng nói: "Phó giám quân tại sao lại bất cẩn như vậy?"

Ở trong quân doanh mà cũng bị ong chích nữa sao? Tên này thật là xui xẻo mà. Nàng ở đây bao lâu cũng chưa từng nghe có người bị ong chích đâu. Quân doanh bao nhiêu người thế mà ong chỉ chích mỗi mình hắn.

Phó Đức Chính như người câm ăn hoàng liên vậy. Lúc đầu hắn không hiểu tại sao đang đi tìm tiểu Vương phi thì bị đàn ong kéo đến chích. Nhìn nàng mang tổ ong vào hắn liền hiểu ra vấn đề. Quan trọng nếu hắn nói ra nhất định Lãnh Thiên Hạo sẽ bao che. Hắn chỉ có đường nuốt nỗi hận này thôi.

Lãnh Thiên Hạo hiểu chuyện liền thay tiểu Vương phi nhà mình chuộc lỗi. Hắn bảo binh sĩ chưng tổ yến đến cho Phó Đức Chính tẩm bổ. Thế là ngày hồi kinh bị dời lại.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Ngày hôm sau Vân Du ra ngoài dùng Nguyệt Nha hái táo tặng Phó Đức Chính. Nàng ôm một bọc táo chạy đến.

"Phó giám quân, bổn phi đến thăm ngươi đây."

Vừa nghe giọng nàng, Phó Đức Chính đã chui cả người vào vào trong chăn. Nàng bước vào đặt táo bên gường rồi hung hăng lôi tấm chăn ra.

Phó Đức Chính miễn cưỡng nặn ra nụ cười hướng nàng nói: "Vương phi hảo." Trong lòng hắn hiện giờ đang khóc rống nhưng không ai thấy.

Lãnh Thiên Hạo biết Vân Du đến tìm Phó Đức Chính liền chạy đến kéo nàng đi. Một tay bị Lãnh Thiên Hạo bắt lại một tay nàng chỉ tay lên bọc táo nói: "Bổn phi cố tình hái cho ngươi đấy. Táo là bình an, ngươi giữ gìn sức khỏe nhé. Có thời gian bổn phi lại đến thăm ngươi."

Phó Đức Chính không muốn tiểu Vương Phi đến thăm nữa đâu. Mỗi lần nàng đến thăm hắn lại cực kỳ thê thảm.

Đi ra không lâu Vân Du chợt nhớ ra gì đó, nói với Lãnh Thiên Hạo: "Ta có cái này muốn cho ngươi xem."

Nàng tìm hắn cả hai ống tay áo cũng không thấy: "Sao lạ vậy? Ta rõ ràng là để vào đây cơ mà, giờ lại không thấy nữa"

Lãnh Thiên Hạo ngồi xổm xuống nói: "Nàng tìm cái gì? Ta giúp nàng."

Bên lều vang lên tiếng la như sấm rền của Phó Đức Chính. Lãnh Thiên Hạo và Vân Du liền chạy đến thì thấy hắn đang run rẩy ngồi bên trong giường ôm lấy tấm chăn che mặt.

Trên giường có những con sâu màu xanh đang bò. Binh sĩ đi đến bắt thì Vân Du cản lại: "Dừng tay! Đó là của ta."

Nàng chạy đến lấy đống sâu đặt lên tay.

Mọi người đều há hốc. Tiểu Vương phi sao lại gan như vậy? Nếu là người khác nhất định ngất xỉu, cả Phó Đức Chính cũng sợ đến xanh cả mặt mà nàng dám ôm vào người.

Lãnh Thiên Hạo cũng bước đến giúp nàng thu dọn: "Đây là thứ nàng muốn cho ta xem sao?"

"Ân." Vân Du gật đầu.

Lãnh Thiên Hạo sai người giúp Phó Đức Chính hoán chăn gối rồi dặn Trương trù sư làm bào ngư, vi cá cho hắn tẩm bổ. Sau đó hắn kéo Vân Du ra ngoài.

Nàng và hắn về đến lều hắn hỏi nàng: "Nàng không sợ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!