Tác giả: Luna Huang
Bốn ngày sau, Lãnh Thiên Hạo cuối cùng cũng về quân doanh. Hiện tại năm người đang ngồi trong bàn dùng cơm trưa.
Lãnh Thiên Hạo thấy Vân Du vui vẻ cười hắn cũng cao hứng. Hắn đưa tay dịu dàng xoa đầu nàng: "Nàng sao lại cao hứng như vậy?"
Ngô Trọng Kỳ xen vào nói: "Có lẽ là do thấy Vương gia về a. Mấy hôm trước ngài không có ở đây cũng không Vương phi vui vậy đâu"
Vương Doãn mở to mắt hỏi: "Thật sao?" Tiểu Vương phi đã quên mất Hồ Điệp sao?
"Vương phi cười tủm tỉm nãy giờ còn giả được sao?" Tiêu Tử vừa gắp thức ăn vừa nói.
Lãnh Thiên Hạo lại vui sướng gắp một miếng cá hấp để vào chén của nàng. Tiểu nương tử của hắn cuối cùng cũng quên mất Hồ Điệp.
Vân Du dùng bữa xong lau miệng bằng khăn nhỏ rồi đứng dậy. Lãnh Thiên Hạo giữ tay nàng lại hỏi: "Nàng đi đâu?" Chẳng phải vui khi thấy hắn về sao? Hắn đã ở đây nàng còn muốn đi đâu nữa.
"Ta đi tìm Hồ Điệp." Nàng giật phăng tay mình ra khỏi tay hắn rồi miệng hót líu lo, nhảy chân sáo ra ngoài.
Sắc mặt của Lãnh Thiên Hạo mỗi lúc một khó coi. Hắn đặt mạnh đũa xuống bàn rồi quay lưng ra ngoài. Hóa ra nàng vẫn chưa quên Hồ Điệp. Hắn ra trận mang theo Hồ Điệp nên nàng không vui. Hiện hắn về Hồ Điệp cũng về.
Ngô Trọng Kỳ thở dài. Hắn biết tiểu Vương phi đã biết chỗ của Hồ Điệp nên nàng nhất định đến đó.
Vương Doãn lắc đầu. Hy vọng nàng chỉ là nhất thời ham chơi. Nhìn cũng biết được Lãnh Thiên Hạo đặt hết tâm tư lên người nàng rồi. Nàng lại còn nhỏ làm sao hiểu hết được. Cũng may Lãnh Thiên Hạo cũng không phải loại người giận chó mắng mèo. Nếu không Hồ Điệp nhất định bị điều về kinh.
Tiêu Tử không nói gì chỉ im lặng đi ra ngoài.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Vân Du tung tăng mang tâm trạng phấn khởi đến quân y trại. Hồ Điệp dùng bữa xong bước ra ngoài ngắm cảnh thấy được tiểu Vương phi đang tiến về phía này liền bay đi tìm nơi ẩn nấp.
Nàng chạy lên đến nơi ngoại trừ năm vị thái y và đám đồ đệ thì chẳng thấy Hồ Điệp đâu. Nàng khép hờ đôi mắt hô to: "Mau gọi Hồ mỹ nhân ra đây hầu hạ bổn phi."
Năm vị thái y cũng đám đệ tử thấy nàng liền chạy ra chào hỏi. Nàng không màn đến chỉ ngóng vào trong lều hỏi: "Hồ Điệp đâu?" Con bướm này sao lúc nào cũng bay lung tung, không bao giờ an ổn chờ nàng đến tìm.
"Hồi Vương phi, Hồ quân y sau khi dùng cơm không biết đã bỏ đi đâu mất."
"Hồ quân y quả thật không có ở đây."
"Hồ quân y bình thường cùng mọi người không nói quá ba câu nên lão thân không biết hắn đang ở đâu."
"…"
Mỗi người một câu làm nàng nhức cả đầu. Lòng nàng lúc này nóng như lửa, nàng chỉ muốn gặp Hồ Điệp thôi mà. Mấy câu nói của họ chẳng đúng ý nàng.
Xem ra là muốn né tránh rồi. Nàng ôm bụng khụy gối xuống rồi lăn vài vòng dưới đất. Vì mỹ nhân phải hy sinh thôi.
"Bổn phi đau quá."
Tiêu Tử từ đâu xuất hiện hô to: "Mau báo Vương gia."
Vân Du lập tức kéo lấy áo hắn. Tên khốn này một mình hắn phá là đủ rồi còn đem Lãnh Thiên Hạo đến làm gì. Đáng lẽ phải gọi Hồ Điệp đến cứu nàng mới đúng. Gọi Lãnh Thiên Hạo làm gì? Hắn biết bắt mạch chẩn bệnh sao?
Hồ Điệp là quân y nên thấy nàng như vậy không nghĩ ngợi gì nhiều liền chạy đến, chen vào đám đông giúp nàng bắt mạch.
Tay Hồ Điệp vừa đưa đến gần nàng ngồi bật dậy nắm chặt lấy gian xảo nói: "Bổn phi hết đau rồi. Các người mau lui xuống. Bổn phi có chuyện muốn nói cùng Hồ Điệp." Đặt được mục đích nàng liền hạ lệnh đuổi người. Cũng không quên cảnh cáo Tiêu Tử không được bép xép chuyện hôm nay.
Sau khi mọi người rời đi nàng vẫn nắm lấy tay Hồ Điệp cảm thán: "Tay của mỹ nhân thật đẹp."
"Vương phi thỉnh tự trọng." Hắn đem khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng giấu xuống mặt đất
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!