Chương 13: Ta Cũng Muốn Đi

Tác giả: Luna Huang

Sáng hôm sau Vân Du dậy trễ. Do đêm qua Lệ Chi đem thức ăn khuya về, nàng ăn xong sợ béo bụng liền không dám lập tức ngủ.

Tiếng ồn ào bên ngoài làm tâm tình Vân Du trở nên kích động, không cùng Lệ Chi tranh cãi việc lựa chọn y phục như mọi hôm nữa, tóc cũng không thèm chải. Nàng mặc trung y màu xám tro bằng vải thô chạy nhanh ra bên ngoài.

Bên ngoài binh sĩ tập hợp đầy đủ xếp thành hàng. Ngô Trọng Kỳ và Tiêu Tử mặc giáp đang đứng uy nghi điểm danh.

Lãnh Thiên Hạo một thân ngân giáp ở giữa còn chạm trổ một cái đầu kỳ lân nổi lên trong rất đáng sợ, hai bên bả vai lại thêm hai đầu kỳ lân nữa, đầu đội nón, phi phong đỏ rực bay trong gió, đứng oai vệ phóng đôi mắt phượng quan sát đám binh tướng.

Tay hắn cầm trường đao nhắm chừng sáu mươi, bảy mươi cân đi, thắt lưng bên trái treo một thanh trường kiếm, mỗi bên vai mang theo cung tên.

Hắn khỏe như vậy hèn gì hôm đó có thể xốc nàng lên vai như xốc heo vậy. Nghĩ lại mặt nàng đông lại không cảm xúc gì nữa. Hắn dám xem nàng mập như heo sao _ _!!

Vân Du chạy đến bên cạnh nắm lấy vạt áo của hắn, ngẩng đầu long lanh mắt làm nũng: "Vương gia phu quân, người ta cũng muốn đi." Âm thanh mềm mại từ tiểu oa nhi vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.

Quan cảnh trước mắt nàng bây giờ rất chân thật. Trong TV không phải hay chiếu những cảnh này sao. Hiện giờ so với trong TV còn hùng vĩ hơn, hoành tráng hơn.

Vân Du thật sự rất muốn thấy cảnh hồi trồng hùng hồn vang lên, hai bên lao vào nhau, cảnh tên bắn, cảnh tướng quân oai vệ giết giặc,…… Tất cả nàng đều muốn thu hết vào tầm mắt của mình.

Nếu lão thiên gia cho nàng cơ hội xuyên không nàng sẽ tận dụng triệt để cơ hội.

Lãnh Thiên Hạo cúi xuống nhìn tiểu oa nhi thấp bé: "Ta đi đánh trận như thế nào có thể đưa nàng đi cùng?" Hắn chẳng hiểu nỗi nàng đang muốn làm gì nữa. Chiến trường có gì hay ho mà cũng muốn đi.

"Nhưng là người ta muốn đi." Nàng lắc lư thân thể bé nhỏ của mình hướng hắn làm nũng.

"Sao lại mặc trung y chạy ra đây thế kia?" Hắn nheo mắt không hài lòng: "Về sau không được như vậy nữa."

Vân Du đáp phi sở vấn liên tục giậm mạnh chân xuống đất phản đối việc hắn không cho nàng theo cùng: "Ta muốn đi, muốn đi, muốn đi."

Ngô Trọng Kỳ bước đến nói: "Vương phi ngoan ngoãn ở lại quân doanh. Vương gia về sẽ đem rất nhiều bạc cho người." Tiểu Vương phi thích bạc liền đem bạc là dụ dỗ nàng.

Tiêu Tử bên cạnh trào phúng trả thù chuyện năm mươi quân côn lần trước: "Vương phi biết đánh trận, biết cưỡi ngựa sao?" Mấy hôm cùng nàng cũng xem như thân thuộc nên hắn không kiêng kị mát mẻ nàng.

Cái tên thù dai này. Hiện nàng đặt hết tâm tư lên người Lãnh Thiên Hạo nên cũng chẳng buồn để ý hắn.

Vương Doãn đứng bên cạnh cúi xuống nói với nàng: "Vương phi ở lại quân doanh vẫn an toàn hơn."

"Ta muốn đi." Vân Du Nàng hét to như thể không ai cản được ta.

Lãnh Thiên Hạo dịu dàng xoa đầu nàng: "Ta để Vương Doãn ở lại cùng nàng chơi đùa" Hắn nhìn qua Lệ Chi: "Mau đưa Vương phi vào hoán y phục, chải tóc."

Dứt lời hắn leo lên ngựa hô to ra lệnh: "Xuất phát" rồi chạy đi mất. Tiêu Tử, Ngô Trọng Kỳ cũng leo lên ngựa chạy đi, theo sau là kỵ binh, bộ binh, chiến xa.

Cảnh tượng oai hùng diễn ra trước mắt nàng. Đúng là TV chỉ tái hiện lại không bao giờ bằng cảnh thật. Bất quá sau cảnh tượng tráng lệ, mãn nhãn kia để lại một đám bụi mịt mù. Nàng thấp bé, đáng yêu nên đám bụi đó đặc biệt ưu ái, lưu luyến bám đầy trên người. Thật khó chịu!

Vân Du nói với Vương Doãn muốn ra suối tắm bảo hắn không được cho ai đến gần. Sau đó cùng Lệ Chi đem đồ ra ngoài suối tắm tiên.

Vân Du chọn nơi gần thác vì ở đó nước trong nhất. Nước suối trong veo hấp thụ ánh nắng sáng của mặt trời nên nước vô cùng ấm áp. Nàng trút bỏ từng kiện y phục trên người rồi nhảy xuống đó tha hồ đùa nghịch.

Nói thật, đây là lần đầu nàng tắm lộ thiên như thế này. Mỗi lẫn chỉ thấy Lệ Chi tắm thôi. Ở nơi sơn thâm cùng cốc, vừa ngắm cảnh vừa ngâm mình lại được nghe tiếng chim hót thì còn gì bằng đây. Như vậy có giống tiên nữ hí thủy không ta?

Theo như thông tin mấy hôm nay nàng thu được thì tin đồn về Lãnh Thiên Hạo ở kinh thành rất không đúng sự thật. Trừ bỏ đêm tân hôn nàng chọc giận hắn ra thì hắn chưa từng đối xử tệ bạc với nàng. Là do nàng là thê tử hắn? Do nàng là nữ nhân hay do nàng còn nhỏ?

Nhớ lại lúc nãy Lãnh Thiên Hạo oai vệ đứng đó rất động lòng người a. Người ta hay nói đẹp trai như Phan An. Theo nàng Phan An đẹp thế nào cũng chỉ là thư sinh. Trong lòng nàng Lan Lăng Vương mới là số một. Tuy chỉ xếp ở top ba nhưng vừa đẹp trai vừa đánh giỏi. Đáng tiếc phò tá tên hoàng đế đa nghi thế là bị ban rượu độc bỏ mạng.

Ai nói chỉ có hồng nhan mới bạc mệnh nàng liền cắn chết người đó, lam nhan cũng bạc mệnh nữa a.

Có nên hay không cũng bảo Lãnh Thiên Hạo làm một chiếc mặt nạ đeo để bảo vệ nhan sắc? Nhỡ bị vài đường chém lên thì có lẽ nàng đây tiếc chết mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!