Chương 43: (Vô Đề)

"Bụng lớn rất nhiều." Lý Trì Nguyệt dời tay về phía cái bụng đã hơi nhô lên của Đồ Cửu Mị.

"Ân, hiện tại bắt đầu không đẹp nữa rồi." Đồ Cửu Mị vừa nghĩ đến bụng nàng ngày sau sẽ không ngừng to lên liền có một chút rầu rĩ nói.

"Tư thái quả thật bắt đầu biến xấu xí rồi, cũng may mặt của ngươi còn có thể nhìn được.

"Lý Trì Nguyệt tán thành, cũng may hương thơm không thay đổi, trái lại trở nên càng đậm. Ô ô ô, người ta là đến tìm kiếm an ủi, không phải tới tìm đả kích, hình như nàng có chút lưu ý việc mình có xinh đẹp trong mắt phu nhân hay không. Lý Trì Nguyệt nhìn thấy tâm tình của Đồ Cửu Mị kém đi, không nghĩ đến nha đầu này lại lưu ý bề ngoài trong mắt nàng như vậy, bất quá nữ nhân trọng dung mạo, Lý Trì Nguyệt ngược lại cũng có vài phần thấu hiểu."Ai mang thai mà không như vậy, có cái gì phải buồn phiền.

"Lý Trì Nguyệt không cho là đúng. Phu nhân đây là an ủi sao, hẳn là đi, nhưng vẫn còn có chút lưu ý thì làm sao bây giờ a."Như phu nhân cũng tốt, không sinh hài tử có thể luôn luôn xinh đẹp." Đồ Cửu Mị có chút ước ao nói.

"Nói lời nói ngu xuẩn gì đấy." Lý Trì Nguyệt trách mắng, nhưng ngữ khí cũng là ôn nhu.

"Cũng sắp năm tháng rồi, tiếp qua năm tháng nữa thì có thể hạ sinh, nghe nói sinh hài tử rất đau, ta vừa nghĩ đến liền rất sợ."

Đồ Cửu Mị nghĩ nếu như có thể không sinh hài tử thì tốt rồi.

"Mẫu thân ngươi cũng đã sinh đến mười người, ngươi sinh một lần liền sợ, chẳng phải là làm mất mặt mẫu thân ngươi sao."

Lý Trì Nguyệt cười trêu tức nói.

"Ha ha, nếu như mẫu thân ta biết được nhất định cũng sẽ nói ta như thế." Đồ Cửu Mị cười khúc khích.

"Được rồi, ngươi để người về nhà ngươi báo tin chưa?" Lý Trì Nguyệt thuận miệng hỏi.

"Báo tin rồi, rốt cuộc chỉ là thiếp, hơn nữa hài tử còn chưa sinh ra, mẫu thân ta không dám ngang nhiên đến thăm ta, chỉ sợ ta khó ăn nói."

Nàng làm thiếp cho Hầu gia, mẫu thân sợ là rất không hài lòng rồi, dù sao mẫu thân vẫn đều nói thà làm đầu gà không làm đuôi phượng, làm chủ mẫu là tốt nhất.

"Tuy là xuất thân đồ tể, trái lại rất biết giữ bản phận." Lý Trì Nguyệt cảm thấy gia đình đồ tể này tự biết phân lượng của mình đã là vô cùng hiếm thấy.

"Dĩ nhiên, nhà ta đời đời làm đồ tể, đời đời đều là lương dân." Đồ Cửu Mị nói đến nhà mẹ đẻ liền mặt mày hớn hở.

" Ngươi nhớ nhà sao?"

Lý Trì Nguyệt hỏi.

" Ân." Đồ Cửu Mị gật đầu, rất nhớ nhà.

" Chờ đại thọ của lão phu nhân qua đi, bản phu nhân cho phép ngươi về nhà mẹ đẻ." Lý Trì Nguyệt nghĩ nếu như mẫu phi của nàng vẫn còn sống, nàng cũng luyến tiếc gả đi xa, Lý Trì Nguyệt suy bụng ta ra bụng người, ngược lại cũng thông cảm cho nỗi nhớ nhà của Đồ Cửu Mị.

"Phu nhân là tốt nhất."

Đồ Cửu Mị tự đáy lòng nói, phu nhân cho dù có một vạn cái không tốt đều không bằng một cái tốt của phu nhân.

"Bản phu nhân chỉ niệm tình ngươi đang mang thai, mới đặc biệt ân chuẩn." Lý Trì Nguyệt cảm thấy cần phải tỏ rỏ lập trường nếu không nữ nhân nào trong hậu viện cũng đòi về nhà mẹ đẻ, vậy Hầu gia phủ chẳng phải sẽ rối loạn sao.

"Mặc kệ thế nào, có thể để ta về nhà đều là tốt."

Đồ Cửu Mị tâm tư đã bay đến chỗ khác, nàng nghĩ muốn mua vài con heo mang về nhà, mua heo còn sống, tốt nhất đều là trư mẫu (heo nái), nếu như ăn không hết liền giữ lại nuôi, lợn mẹ để lợn con, sẽ sinh ra thật nhiều tiểu trư, như vậy nhà nàng sẽ không sầu lo không có heo để giết, không thịt heo để ăn, ngẫm lại Đồ Cửu Mị kết luận chủ ý của nàng thật quá hay, Đồ Cửu Mị đang tính toán tiền dành dụm của nàng có thể mua bao nhiêu con heo.

"Phu nhân ngươi giúp ta tính toán, năm mươi lượng mua được bao nhiêu con heo?" Đồ Cửu Mị hưng phấn hỏi.

"Ngươi muốn mua heo mang về nhà? Ngươi xác định không mua cái gì khác? Tỷ như thứ gì quý hiếm bọn họ chưa thấy qua, cũng dễ mang theo một chút." Lý Trì Nguyệt thầm nghĩ quả nhiên là đồ tể nữ nhi, về nhà cũng không quên mang heo, vấn đề là năm mươi lượng có thể mua được hơn mười con heo, Đồ Cửu Mị xác định muốn khiêng mười con heo về nhà sao, đường hoàng về nhà như vậy thế nào cũng có cảm giác nhà giàu mới nổi, thô tục hơn nữa còn điên rồi, hơn nữa nếu truyền ra ngoài sẽ bị người chê cười đi.

Lý Trì Nguyệt chỉ biết là trong hoàng tộc, chuyện này chính là chuyện cười, còn trong dân gian chỉ có thể là khoe khoan thôi.

"Người nhà ta thích thịt heo, nên sẽ không thích những thứ quý hiếm nhưng không thực dụng gì đó có cái gì đáng vui vẻ hơn so với ăn thịt đây!" Đồ Cửu Mị vẫn cảm thấy mang vài con heo về nhà là chủ ý tốt nhất.

Đồ Cửu Mị mang heo về nhà ý chí vô cùng kiên định, Lý Trì Nguyệt cảm thấy bản thân nhiều lời cũng là vô ích, chỉ hy vọng đến lúc đó Đồ Cửu Mị đừng nháo ra động tĩnh quá lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!