Đồ Cửu Mị trở lại tắm rửa rồi liền trốn lên trên giường, nhưng thế nào cũng ngủ không được, trong lòng vẫn luôn cảm thấy có gì đó đè nặng, lại nói không được là thứ gì, tuy rằng Lục Sa bị phạt, tuy rằng nàng đồng tình Lục Sa nhưng dù sao cũng không có giao tình gì, Lục Đào trong viện của nàng lại không bị phạt, chờ một chút, lẽ nào phu nhân bởi vì nàng nên đối với Lục Đào phạt tương đối nhẹ, sai, phu nhân sẽ không bởi vì nàng mà phạt nhẹ Lục Đào, Lục Đào vốn dĩ không nói gì sai, nàng cũng không thể tự mình đa tình, vẫn luôn cảm thấy phu nhân đối với nàng có cái gì đó bất đồng, thật ra nàng chủ yếu cũng là bởi vì loại thái độ đó của phu nhân mới khiến trong lòng rất không thoải mái.
Nghĩ đến vừa rồi nàng phát giận bỏ rơi phu nhân, phu nhân có thể tức giận hay không, bản thân nàng là thiếp, phu nhân là thê, phu nhân còn là quận chúa, thiếp ném sắc mặt cho thê xem, vậy chẳng phải là to gan lớn mật tự tìm tử lộ sao, nghĩ tới đây Đồ Cửu Mị vừa rồi đặc biệt phì đảm thoáng chốc rút lại còn bằng hạt đậu xanh.
Sáng mai đi chịu tội với phu nhân, phu nhân hẳn là người rộng lượng đi, hẳn là đi, có thể đi, có lẽ đi, càng nghĩ càng không xác định, như vậy Đồ Cửu Mị càng trằn trọc khó ngủ.
Sau khi Lý Trì Nguyệt tàn phá hết hoa để phát tiết, trong lòng mới có chút thoải mái, nhưng mà chỉ một chút như vậy, tổng thể vẫn là rất không thoải mái, không thoải mái đến nhìn thấy ai cũng không thuận mắt, tuy rằng nàng không hề thích loạn phát tính tình nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có, dù sao thì nàng lớn thế này vẫn chưa có ai có thể khiến nàng khó chị như vậy.
Khá lắm Đồ Cửu Mị, Lý Trì Nguyệt nghĩ đến Đồ Cửu Mị liền giận dữ phản cười.
Từ lúc quận chúa quay về phòng An Nhi liền phát hiện quận chúa tâm tình không tốt, quả thực là quá không xong rồi, nàng không biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì, trước khi quận chúa đi ngắm hoa tâm tình rõ ràng không sai, Mị phu nhân trái lại rất có năng lực, có thể khiến phu nhân tức giận như vậy, nghĩ đến đây An Nhi đều cảm thấy Mị phu nhân nên đem da kéo căng một ít, An Nhi lúc này cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa.
Ai bảo Mị phu nhân gần đây quá được sủng ái rồi, quá được sủng ái ít nhiều cũng sẽ khiến người khác đỏ mắt.
Ngày hôm sau, sáng sớm Đồ Cửu Mị liền đến trong phòng phu nhân thỉnh an, nàng tính toán qua, đây là thời gian phu nhân rời giường dùng điểm tâm.
Bất quá tối qua bởi vì tâm tình không tốt lắm, Lý Trì Nguyệt ngủ trễ một chút, nên sáng nay thức dậy cũng trễ hơn so với bình thường, lúc Đồ Cửu Mị đến, nàng vừa mới thức dậy.
Sau khi nàng thức dậy cũng không lập tức rời giường, mà chỉ ngồi dậy thất thấn suy nghĩ một chút, sau đó mới gọi An Nhi đến hầu hạ, lúc này không nên đến quấy nhiễu nàng.
An Nhi nhìn thấy quận chúa thất thần xong, mới đem chén nước cùng cành dương liễu ngâm nước đưa đến.
Chờ sau khi Lý Trì Nguyệt rửa mặt xong, An Nhi lúc này mới bắt đầu bẩm báo.
"Mị phu nhân sáng sớm đã đến muốn thỉnh an quận chúa, hiện tại chờ ở bên ngoài."
"Hừ!
"Lý Trì Nguyệt hừ lạnh. Trước khi thái độ của Lý Trì Nguyệt còn chưa được xác định An Nhi không dám tự ý chủ trương, ai biết quận chúa rốt cuộc gặp hay là không gặp."Để nàng chờ đi, nói với nàng, có gặp hay không còn phải xem tâm tình của bản quận chúa.
"Lý Trì Nguyệt lãnh đạm nói. Đồ Cửu Mị chậm chạp không thấy An Nhi đi ra, có chút lo nghĩ, phu nhân quả nhiên là tức giận."Phu nhân bảo ngươi chờ, có gặp hay không còn phải xem tâm tình của phu nhân.
"An Nhi đem lời của quận chúa chuyển cáo cho Đồ Cửu Mị. Cũng không nói là không gặp, vậy có nghĩa là cũng có thể sẽ đồng ý gặp, nghĩ như vậy, Đồ Cửu Mị liền nhẫn nại chờ ở bên ngoài, thật ra nàng có chút sợ phu nhân thực sự không dự định phản ứng nàng."Ngươi nói cùng phu nhân, ta là vội tới thỉnh tội."
Đồ Cửu Mị lập tức đem thỉnh an hạ xuống còn thỉnh tội.
Lý Trì Nguyệt nghe xong những lời này, chỉ là cười nhạt, vẫn là câu trả lời trước đó.
Đồ Cửu Mị không có cách nào cũng chỉ có tiếp tục chờ, Đồ Cửu Mị ngồi mệt mỏi lại đứng lên đi một chút, sau đó tiếp tục ngồi, tiếp tục đứng lên, như vậy nhiều lần, một buổi sáng cứ như vậy trôi qua, phu nhân còn không có ý triệu kiến nàng Tâm nhãn của phu nhân đại khái là chỉ lớn bằng hạt đậu xanh đi, tính tình lớn như vậy, không cho nàng gặp, nàng làm thế nào bồi tội, nàng làm sao dỗ dành phu nhân đây, tuy rằng Đồ Cửu Mị cảm thấy nàng chỉ sai một chút mà thôi, dù sao cũng là phu nhân khiến trong lòng nàng khó chịu trước, quên đi, ai bảo nàng là số khổ làm thiếp, chính là để chính thế khi dễ, nghĩ đến đó Đồ Cửu Mị cảm thấy lòng chua xót.
Nếu như có kiếp sau, tốt nhất là để nàng làm thê, để phu nhân làm thiếp khi đó nàng nhất định cũng phải hung hăng khi dễ phu nhân làm thiếp, nghĩ như vậy, Đồ Cửu Mị liền hài lòng không ít, nàng trái lại rất biết tìm vui trong khổ.
Lúc dùng ngọ thiện, Đồ Cửu Mị vẫn thành thật ăn ở chỗ phu nhân, nàng ở bên ngoài ăn, phu nhân ở bên trong ăn, món ăn đủ loại nguyên liệu tươi ngon chỉ là không mặn, ngay cả cá cũng không có, đạm đến khiến Đồ Cửu Mị rất muốn trở về biệt viện của mình mà ăn, nàng bắt đầu tưởng niệm thịt cá rồi.
Cũng may canh là canh xương, vừa nhìn chính là đại xương cốt hầm rất lâu, hương vị nồng đậm khiến Đồ Cửu Mị uống nhiều hai chén, trong bụng chứa không ít nước khiến Đồ Cửu Mị bắt đầu khó chịu rồi, canh xương này mùi vị không tệ, chính là thịt xẻo quá sạch sẽ rồi, ngay cả thịt vụn đều vớt không được.
Không ăn được thịt sẽ không có cảm giác hạnh phúc, Đồ Cửu Mị cảm khái.
Ăn xong bữa trưa cũng sắp đến buổi chiều rồi, An Nhi mới từ trong phòng đi ra, Đồ Cửu Mị vui vẻ, phu nhân nhất định là bị thành tâm của nàng làm cảm động rồi.
"Có phải phu nhân muốn triệu ta vào hay không?
"Đồ Cửu Mị vui vẻ hỏi. An Nhi lắc đầu:"Phu nhân không muốn gặp ngươi, mời trở về."
Đồ Cửu Mị nghe lời này, rất muốn đạp chén, lúc nàng ăn cơm đã nghĩ làm như vậy, hiện tại càng muốn làm, nếu như không muốn gặp sao không nói sớm, treo người ta cả ngày mới nói không gặp, có người khi dễ người khác đến thế sao, càng nghĩ Đồ Cửu Mị càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt đảo quanh trong viền mắt.
An Nhi quả thật sợ Mị phu nhân thực sự khóc cho nàng xem, Mị phu nhân thật đúng là chưa ăn qua khổ, cũng chỉ chờ một ngày mà thôi, thật ra theo mức độ tức giận của quận chúa, chỉ khiến nàng chờ đã là rất nhẹ rồi.
Đồ Cửu Mị mạnh mẽ nhịn xuống nước mắt, nàng mới không cần khóc để bị người ta cười, có cái gì hay ho, sau này sẽ không đến nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!