"Phu nhân, thất phu nhân cùng Lục Sa nói đáng tiếc là có ý gì?" Đồ Cửu Mị vẫn dựng thẳng lỗ tai lên nghe trộm cũng nhịn không được hiếu kỳ hỏi phu nhân thoạt nhìn thông minh nàng, nàng cảm thấy thất phu nhân nói chuyện rất thâm ảo.
"Ta thế nào biết được."
Lý Trì Nguyệt mới lười suy đoán ẩn ý của Thôi Loan Thúy, thật ra nàng rất khó chịu bị người quấy rầy nhã hứng ngắm hoa thưởng nguyệt.
"Ngươi vẫn luôn mắng ta ngốc, thật ra ngươi cũng không thông minh bao nhiêu đi.
"Đồ Cửu Mị lá gan đặc biệt phì nói. Lý Trì Nguyệt nghe vậy khó chịu vô cùng, nha đầu này thật đúng là dám xem nàng là người cùng đẳng cấp, quả thực chính là đang vũ nhục đầu óc từ nhỏ thông minh của nàng."Nàng đại khái là cảm thấy Lục Sa phối với Liễu Phi Nhân rất đáng tiếc." Lý Trì Nguyệt phải thỏa mãn lòng bát quái của Đồ Cửu Mị hạ mình xuống đất đi phỏng đoán ý tứ trong lời nói của người khác.
" Thất phu nhân cảm thấy đáng tiếc cho Đồ Cửu Mị, bản thân thất phu nhân chẳng phải cũng rất đáng tiếc sao?" Đồ Cửu Mị trái lại bắt được trọng điểm.
"Ai biết nàng nghĩ như thế nào!"
Lý Trì Nguyệt có chút tức giận hồi đáp, nàng thực sự rất phiền chán cùng Đồ Cửu Mị thảo luận những chuyện từ trước đến nay nàng vốn dĩ chướng mắt, Liễu Phi Nhân, Thôi Loan Thúy còn có tiểu nha đầu gọi là Lục Sa kia lén lút loạn thất bát tao thì tốt rồi, còn ở trước mắt nàng nháo loạn không biết thu liễm.
Trước đó các nàng không làm chuyện gì quá phận, nàng cũng lười đi quản nhưng nếu như truyền đến bên ngoài hầu phủ, nàng làm đương gia nữ chủ nhân sẽ rất khó giả câm giả điếc, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc những nữ nhân dâm loạn hậu viện này.
"Thật ra ngũ phu nhân rất tốt, cho dù là hoa tâm một chút, nhưng hiện tại giống như ngũ phu nhân nói, nàng buông tha ai, người đó cũng sẽ khổ sở, nhưng nàng dây dưa như vậy, các nàng cũng sẽ khổ sở, vậy phải làm sao mới tốt đây?"
Đồ Cửu Mị trái lại thay các nàng lo lắng.
"Nữ tử bình thường nghe chuyện như thế này, không phải đều cho là vô liêm sĩ sao, ngươi không những không cảm thấy vô liêm sĩ, trái lại vì các nàng lo lắng, phản ứng của ngươi thật là bất thường."
Lý Trì Nguyệt hồ nghi nhìn Đồ Cửu Mị, nàng lại muốn hoài nghi Đồ Cửu Mị chính là thích nữ tử giống như những nữ nhân này, Lý Trì Nguyệt vì thế kéo ra khoảng cách với Đồ Cửu Mị, nàng phải đề phòng một chút mới được.
"Ngũ phu nhân nói qua nàng nhìn quen xú nam nhân tầm hoa vấn liễu, nếu còn thích nam nhân mới là kỳ quái, ta cảm thấy rất có đạo lý, hơn nữa các nàng đều là người đáng thương, ta càng cảm thấy Lục Sa nói rất có đạo lý."
Đồ Cửu Mị giải thích.
"Trước đây đừng nói nữa, các nàng hiện tại đều là thiếp thất của Hầu gia, phu quân là trời, các nàng lại không làm được, còn cùng nữ tử dây dưa, dâm loạn hậu viện, có thể nói là không tuân thủ nữ tắc, sau này việc học của ngươi tự bản phu nhân sẽ dạy, để tránh ngươi theo những người này học xấu."
Lý Trì Nguyệt nghiêm trang nói với Đồ Cửu Mị, nàng cảm thấy cần phải khiến Đồ Cửu Mị cách xa Liễu Phi Nhân.
Thật ra người rất không xem phu quân là trời chính là phu nhân, phu nhân lúc đó chẳng phải ngại Hầu gia thối, cũng không chịu cùng Hầu gia viên phòng đó sao, đó cũng coi như là không tuân thủ nữ tắc đi, dĩ nhiên Đồ Cửu Mị cũng chỉ dám âm thầm nói trong đầu, thật ra Đồ Cửu Mị hiếu kỳ nhất chính là nữ tử cùng nữ tử rốt cuộc làm thế nào dâm loạn hậu viện, nàng nghĩ không ra.
Nàng đối với việc nam nữ cũng chỉ là kiến thức nửa vời, cảnh tối lửa tắt đèn chỉ cảm thấy có cái gì đâm vào, khiến cho nàng đau đến chết khiếp, chỉ cảm thấy đau, cũng may kết thúc rất nhanh, quá trình thật đúng là không chú ý đến. Cho nên Đồ Cửu Mị đối với chuyện nữ nữ hoàn toàn không biết gì cả.
Nàng rất muốn mở miệng hỏi phu nhân, nhưng vấn đề khó có thể mở miệng như vậy làm sao hỏi ra lời, nàng đoán rằng phu nhân đại khái cũng không biết, dù sao thì phu nhân cũng là hoàng hoa khuê nữ, ngẫm lại phu nhân được gọi là phu nhân lại là xử nữ, Đồ Cửu Mị rất kinh ngạc.
Đồ Cửu Mị không phát hiện, nàng nguyên bản đè thấp giọng nói cùng phu nhân thảo luận, chỉ là sau đó thảo luận đến cao hứng, quên mất đè thấp âm lượng, vì vậy ba người phía trước cũng nghe giọng nói của Mị phu nhân, lại lắng nghe, dĩ nhiên còn có giọng nói của phu nhân, thoáng chốc, Lục Sa cùng Lục Đào đều bị kinh hách, đặc biệt là Lục Sa mặt mũi trắng bệch, cho dù là Thôi Loan Thúy đều cảm thấy có chút không ổn, ba người đều muốn lập tức cho dù là trong hoa viên, không muốn chạm mặt phu nhân, nếu là ai cũng sẽ không được tốt lành, nhưng không người nào dám rời đi.
Đồ Cửu Mị không chú ý đến bản thân bại lộ rồi, nhưng Lý Trì Nguyệt cũng không có khả năng không biết. Vì vậy quyết định thật nhanh, Thôi Loan Thúy lập tức đi đến nơi phát ra giọng nói, cũng chính là phía sau giả sơn, Lục Sa phản ứng kịp lập tức lôi kéo Lục Đào đi theo thất phu nhân, chuẩn bị thỉnh an kiêm thỉnh tội với phu nhân.
"Loan Thúy thỉnh an phu nhân, Loan Thúy không biết phu nhân ở đây ngắm hoa, quấy nhiễu nhã hứng của phu nhân cùng Mị phu nhân, thực sự đáng tội."
Thôi Loan Thúy thấp tư thái, ngữ khí cung kính nói.
"Quả thật quấy rầy đến bản phu nhân, còn khiến bản phu nhân nghe thấy một ít chuyện không nên nghe, ngươi nói ta nên phạt các ngươi thế nào đây?"
Ngữ khí của Lý Trì Nguyệt mềm nhẹ, giống như một câu hỏi bình thường.
"Mặc cho phu nhân xử lý, Loan Thúy không một câu oán trách.
"Thôi Loan Thúy như trước kính cẩn nghe theo, Thôi Loan Thúy đối với Hầu gia đều sẽ tự cao tự đại nhưng thái độ đối với Lý Trì Nguyệt quả thật là thấp đến không thể thấp hơn. Lý Trì Nguyệt nhìn Thôi Loan Thúy thức thời như vậy, liền biết đó là một nữ nhân thông minh thức thời, không uổng phí Hạng Huy khi đó đến chỗ nàng đòi nhiều ngân lượng để nạp nàng vào phủ."Hai người các ngươi thì sao đây?"
Lý Trì Nguyệt nhìn lướt qua Lục Sa hỏi.
"Mặc cho phu nhân xử lý." Lục Sa cùng Lục Đào cũng không ngốc, lập tức trăm miệng một lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!